Edit: La Pluie
Lưu Đông Vũ đang suy nghĩ miên man, An Sơ Hạ đã mở miệng nói: "Nếu thật sự theo như lời cậu nói, là gửi đến cho Hàn Thất Lục, như vậy, có nghĩa là thứ này vốn dĩ nên được đưa đến tay người cần nó?
Lưu Đông Vũ vội vàng gật đầu, sau đó vô cớ đầu không may đụng nhẹ rồi ngã xuống, khuôn mặt trở nên bối rối liền hỏi: "Cô nói gì... Vì sao tôi nghe không hiểu."
An Sơ Hạ cúi đầu mắt nhìn xuống túi nhựa lớn trong tay mình đang cầm, giương mắt đối mặt với Lưu Đông Vũ nói từng chữ từng câu: "Ý tôi là, tôi đã hiểu được, nên sẽ giúp bạn đưa cái này đến tay Hàn Thất Lục."
"Àh?" Lưu Đông Vũ vội vàng hỏi lại: "Vì sao? Đây cũng không thuộc phận sự riêng của cô, cô thật tốt."
"Tôi không phải là người tốt."An Sơ Hạ hướng về phía Lưu Đông Vũ nở nụ cười ngọt ngào: "Tôi có íchkỷ của riêng mình."
"Ích kỷ..." Lưu Đông Vũ nghiêm lại, nhưng cô đã bước đến cửa sân bóng rổ, anh vội vàng theo sau, đi cùng cô đến cửa lớp Hàn Thất Lục.
Lúc này không còn sớm, Lớp của Hàn Thất lục trong đã xuất hiện gần mươi người. An Sơ Hạ đứng ngoài cửa, nhìn đến chỗ ngồi của Hàn Thất Lục vẫn trống, Lăng Hàn Vũ cùng Tiêu Minh Lạc hai người cũng không ở đây.
"Oh - - đây không phải là...không phải là chị dâu sao?!" Một nam sinh của câu lạc bộ bóng rổ hét lên, thu hút tất cả sự chú ý về phía An Sơ Hạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029442/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.