Edit huong nguyen
Mãi cho đến cửa phòng bệnh bị đóng, Củi tỷ mới kiểm tra trên dưới Hướng Mạn Quỳ một chút: "Em có khỏe không? Chị vừa rồi không nên khai cửa phòng bệnh."
Nhìn củi tỷ thần sắc hối hận, Hướng Mạn Quỳ cười nói: "Củi tỷ, chị đối với em ôn nhu như vậy, em thật muốn lấy thân báo đáp rồi."
"Ba hoa!" Củi tỷ trừng mắt nhìn cô, nước mắt lại khống chế không nổi "Ào ào" chảy xuống: "Nha đầu này, nếu em thực sự đi, để lại một đống lớn cục diện rối rắm cho chị thu thập? Em không muốn nghĩ chị sẽ như thế nào sao... Nha Đầu!"
"Thôi đừng nóng giận." Hướng Mạn Quỳ vươn cánh tay không bị thương lau khô nước mắt cho Củi tỷ: "Khả năng trên thế giới này, cũng chỉ có một mình chị nguyện ý khóc vì em."
Củi tỷ nghẹn ngào nói: "Không chỉ có chị, còn có người mê ca nhạc, và còn có cả người trong nhà..."
"Người trong nhà?" Hướng mạn quỳ ánh mắt lạnh dần, ánh mắt ấy, không hề có nhiệt độ: "Bọn họ chỉ là coi em như công cụ, công cụ tạo nên sự huy hoàng! Nếu là em chết thật, bọn họ chỉ cảm thấy được em dọa người! Chỉ sợ phần mộ tổ tiên đều sẽ không để cho em tiến vào!"
Cô tức giận nói xong, ánh mắt nhìn đến giỏ trái cây An Sơ Hạ mua đến, cô đem chân duỗi ra, trực tiếp đem giỏ trái cây ném xuống đất mà giẫm chân lên.
"A... Em làm cái gì vậy?!" Củi tỷ vội ngồi xổm xuống nhặt.
"Đừng nhặt! Những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029262/chuong-724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.