Edit: Hải yến Phạm
Hàn Thất Lục nói xong, suy nghĩ sâu xa một chút mới nói: " Ba cục xương gãy xương vẫn lại là bốn gốc ấy..."
Thật đúng như là anh sẽ làm ra được chuyện!
An Sơ Hạ chú ý tới Hàn Thất Lục và bậc thầy giới Piano này quan hệ cũng không tệ lắm, bởi vì thời điểm anh nhắc tới những việc này, khóe mắt cong lên, có vẻ tâm tình không tệ.
"Phản ứng của Viên lão là gì?" An Sơ Hạ tò mò truy vấn.
Vừa lúc gặp phải đèn đỏ, Hàn Thất Lục dừng xe, nghiêng đầu nhìn An Sơ Hạ nói: "Lão gia này không mắng anh, chỉ đối với cháu của ông ấy nói bốn chữ."
"Chữ gì?" An Sơ Hạ nhiều hứng thú, đối với vị lão sư còn chưa gặp mặt này có vẻ cực kì tò mò.
"Tình nguyện chịu thua."
An Sơ Hạ sửng sốt, thật đúng là có phong phạm đại sư.
"Về sau, cháu của ông ấy nằm viện, trò chơi chỉ có một mình anh chơi, anh chơi đến thời gian nghỉ ngơi kết thúc còn không chịu luyện đàn, ông ấy liền đánh ta một cái. Nếu như ông ấy thắng ta, anh liền ngoan ngoãn đi học đánh đàn. Nếu thua, về sau không cần phải luyện đàn nữa."
Đèn đỏ vẫn còn, Hàn Thất Lục tiếp tục nói: "Ta là bị buộc đi học đánh đàn, anh đối với Piano không một điểm hảo cảm."
"Về sau thế nào?" An Sơ Hạ ánh mắt suy nghĩ hỏi: "Anh thắng hay là ông ấy thắng?"
Đèn đỏ rốt cục kết thúc, Hàn Thất Lục giẫm lên chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029253/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.