Editor: shinoki
"Ăn xong cơm chiều. Ăn xong cơm chiều, mẹ em sẽ phải về nhà làm cơm cho ba ba em, lúc đấy vừa vặn có thể đến chơi với ca ca bên cạnh, thế nào?" Cô cười giống như một con hồ ly, trong con ngươi lộ ra khôn khéo.
Lăng Hàn Vũ, anh có thể hung tợn với tôi, nhưng đối với đứa bé này, sẽ không dữ tợn như thế chứ?
Trời dần nhá nhem tối.
"Rất xin lỗi, Lăng thiếu gia, chân của ngài . . . . . . Chúng tôi đã tận lực!" Một đám bác sĩ đứng trước giường bệnh, cúi đầu, nghiêng mình trước mặt hắn.
Cái này chả khác nào bản tuyên án tử của hắn!
Hắn thà chết, cũng không muốn làm một người tàn phế sống nốt quãng đời còn lại trên xe lăn!
"Không!
Hắn gào thét đau khổ tột cùng.
"Đại ca ca, anh sao vậy? !" Một bàn tay nhỏ lay bờ vai của hắn.
Ý thức dần rõ ràng.
Đập vào mắt, là một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, trên tay cậu còn đang bó thạch cao, trên mặt băng kín vải xô
"Ngươi là ai?" Hắn trầm giọng hỏi.
Vừa mới. . . . . . Thì ra là mơ.
Trên trán Lăng Hàn Vũ ướt đẫm mồ hôi, môi tái nhợt, cả người phảng phất suy nhược .
"Em tên TiểuNguyên." thanh âm trong vắt vang lên, khiến cho Lăng Hàn Vũ càng phiền lòng.
"Đi ra ngoài!" Hắn không thèm nhìn cậu bé một chút nào, nghiêng người nằm trở lại.
Giọng nói lạnh lẽo khiến cho TiểuNguyên rụt cổ.
Nhưng chỉ một lúc, sợ hãi trong mắt TiểuNguyên liền biến mất, thay vào đó là sự chú ý, tò mò.
Cậu cởi dép ra, cố gắng leo lên giường bệnh có chút cao của hắn.
Cảm giác giường bệnh hơi lún xuống, Lăng Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2028961/chuong-890-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.