"Tiểu Tuyết không có ở đây?" Lần này Ám Dạ Lệ cũng kinh ngạc, hắn ta không để ý đến miệng vết thương trên tay vẫn chảy máu dính vào áo Lãnh Mỹ Diễm, kéo cô ta lên, "Nói! Tiểu Tuyết đã đi đâu rồi?"
Ánh mắt nổi giận của Ám Dạ Lệ như băng nhọn, gân xanh tuôn ra trên trán, phẫn nộ hóa thành hơi thở khát máu.
Hắn ta vẫn rất để ý cô, dường như điểm này cũng không có bất cứ thay đổi gì theo thời gian, đáy lòng Lãnh Mỹ Diễm nổi lên đau thương nhàn nhạt. Cô ta cố gắng đè nén oán hận trong lòng, nháy mắt mấy cái giả bộ không biết cái gì mà hỏi: "Tiểu Tuyết? Là ai? Niềm vui mới của anh sao?"
"Cô ít làm bộ làm tịch đi! Hừ! Nếu chuyện này không liên quan gì đến cô thì làm sao cô có thể xuất hiện ở đây?" Đáy mắt Ám Dạ Lệ phụt ra tia sáng sắc bén, hai tay dùng sức đẩy cô ta xuống mặt đất, một chân dẫm lên trên bụng cô ta, hỏi: "Rốt cuộc cô có nói hay không!"
Đáy mắt lộ ra một tầng nước mắt, ánh mắt ngập nước nhìn về phía Ám Dạ Lệ, "Sao em có thể lừa gạt anh, lúc em vào căn phòng này đã không thấy ai rồi. . . . . ."
Trên mặt Ám Dạ Tuyệt liền lộ ra mấy chữ lo lắng, quơ lấy dao trái cây trên bàn trà, ngồi xổm người xuống, "Tôi cho cô một chút thời gian suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thân xem Tuyết nhi ở chỗ nào——" khi nói chuyện, dao găm kề sát vào hai gò má cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-dot-tinh-yeu-tan-cong-tong-giam-doc-tuyet-tinh/2179783/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.