Khóe miệng hiện lên tươi cười thanh nhã, vẻ mặt tuyệt mỹ tinh xảo kia thu hút ánh mắt người khác, không nhịn được nhìn cô nhiều thêm hai cái.
"Chị tiểu Ảnh, hôm nay em muốn bốn cái bánh trứng hương thảo." Một bé trai hồng hào đã chạy tới, giọng nói ngọt ngào ngây thơ gợi lên chú ý của Nguyệt Tiêm Ảnh.
"Tiểu Bảo, hôm nay em lại muốn ăn bốn cái bánh trứng vị hương thảo, cẩn thận lớn lên sẽ béo lên a...!" Trên mặt trắng nõn của Nguyệt Tiêm Ảnh lộ ra tươi cười dịu dàng.
Tươi cười của cô còn ấm áp hơn ánh mặt trời, vô tình đã hòa hợp tiến vào lòng người.
Bé trai chu miệng, ánh mắt trong suốt nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh, "Vậy được rồi! Em nghe lời chị tiểu Ảnh, hôm nay chỉ ăn hai cái bánh trứng."
"Thật ngoan!" Nguyệt Tiêm Ảnh xoa xoa đầu của cậu bé, đem hai cái bánh trứng vị hương thảo đưa vào trong tay nhỏ mũm mĩm của cậu bé.
Nhìn tiểu Bảo dần dần đi xa, khóe miệng của cô trở về cười nhạt, tay phủ lên cái bụng hơi nhô lên. Có phải cục cưng của cô cũng sẽ đáng yêu như vậy hay không?
Nghĩ đến đây, trên mặt cô hiện lên tươi cười dịu dàng hiền lành, giống như đức mẹ, toàn thân bao phủ ánh sáng thần kì thiêng liêng.
"Tiểu Ảnh, cô đang suy nghĩ cái gì mà nghĩ đến sững sờ như vậy?" Đột nhiên một cô gái nhỏ mặc quần áo lao động đứng ở sau lưng cô, không đúng, không thể gọi cô ấy là cô gái nhỏ. Tuy Lăng Khả Ny mới chỉ có hai mươi tuổi, nhưng cô ấy đã có một đứa con trai ba tuổi rồi. Đừng thấy tiểu quỷ kia còn nhỏ, thế nhưng lại rất tinh quái, động một tí liền giả làm người lớn nhỏ tuổi tới răn dạy hai người bọn họ.
Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy mình thật may mắn, ba tháng trước lúc cô bỏ trốn từ tổng bộ Ưng bang, trên người không một xu không nói, trên người còn không có bất cứ giấy tờ gì, nếu không gặp mẹ con Khả Ny thì cô đã lang thang ngoài đường rồi. Lăng Khả Ny không chỉ giữ cô ở lại nhà bọn họ, lại còn dẫn tới tiệm bánh ngọt làm công. Sau khi cô ấy biết Nguyệt Tiêm Ảnh mang thai, không có hỏi nhiều, ngược lại đối với sinh hoạt thường ngày của cô càng quan tâm chu đáo hơn. Bởi vì cô ấy cũng là bà mẹ độc thân, càng biết rõ một người phụ nữ muốn tự nuôi dưỡng đứa con của mình phải gặp rất nhiều khó khắn. Có lẽ là số phận có phần giống nhau, làm cho bọn họ mới ở chung với nhau hơn ba tháng mà cũng rất quen thuộc rồi.
Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu cười nhạt với cô ấy một tiếng, "Tôi đang nghĩ nếu cục cưng trong bụng tôi là con gái, thì gã cho con trai bảo bối Hân Hân có được hay không?"
Mắt Lăng Khả Ny sáng lên, "Đề nghị hay! Sau này chúng ta thành thông gia rồi! Nếu không thì chúng ta diễn giống như trong phim truyền hình, tìm một miếng ngọc chia ra làm hai, để cho hai đứa nhỏ mỗi đứa đeo một nửa?"
Trán Nguyệt Tiêm Ảnh nổi lên một hàng hắc tuyến, "Việc này. . . . . . thì không cần! Chẳng lẽ chúng ta còn phải viết ra giấy trắng mực đen, đề phòng một bên chơi xấu hay sao."
"Linh Linh ——" trên cửa vang lên tiếng chuông.
"Có khách tới, tôi đi dọn dẹp bàn."
Trên bàn đặt một cái ly giấy cùng hai hộp đựng bánh ngọt, còn có một tờ báo.
Lúc Nguyệt Tiêm Ảnh cầm tờ báo lên thoáng nhìn tiểu đề lớn trên mặt, tim liền khiếp sợ, tay run rẩy một chút, "Lạch cạch ——" Tờ báo rơi xuống trên mặt đất.
Chữ màu đen to rõ trên nền trắng như vậy làm cho ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh đau đớn——tổ cức "Ám" đón việc vui, thanh mai trúc mã sẽ thành thân thích. Đề phụ chính là: Hôn lễ của Ám Dạ Tuyệt và Mộ Trần Tuyết là vào ngày 15 trăng tròn.
Hắn phải kết hôn rồi. . . . . . Hắn kết hôn với người được gọi là Mộ Trần Tuyết kia. . . . . .
Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy lòng mình đang co giật dữ dội, không thể tin mà liên tục lui về phía sau hai bước, vừa lúc chạm vào mặt sau trên bàn. Cô ngẩn ra, thân thể yếu ớt trượt xuống, ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Vốn tưởng rằng nước mắt đã khô cạn lại vô tình lăn trên má. . . . . . Cô cho rằng sau khi lòng mình đã trải qua mấy lần lăng trì, đã chết từ lâu, không có bất cứ sóng gợn gì, nhưng mà. . . . . . Vì sao nhìn thấy tin tức hắn muốn kết hôn, trái tim của cô lại giống bị xé rách, đau nhức. . . . . .
"Tiểu Ảnh, sao lại thế này?" Lăng Khả Ny nhìn thấy cô khác thường, lo lắng chạy tới dò hỏi, "Có phải quá mệt rồi hay không ?"
Sắc mặt cô tái mét, giống như bị lấy ra hết từng giọt máu, máy móc lắc đầu.
Lăng Khả Ny nhìn thấy cô mơ mơ hồ hồ như vậy, lo lắng không thôi, "Hôm nay cô không cần làm, trở về nghỉ ngơi một chút đi!"
Cô ấy không để ý Nguyệt Tiêm Ảnh có phản đối hay không, cởi tạp dề cùng khăn trùm đầu của cô xuống.
Nguyệt Tiêm Ảnh đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, hai mắt đờ đẫn không có hồn đi trên đường, máy móc mà bước đi.
Thời gian nhanh như vậy hắn liền muốn cưới người khác sao? Chỉ mới ba tháng hắn cũng đã quên cô rồi sao? Có lẽ, ở trong lòng hắn cô chỉ là một người khách qua đường có cũng được mà không có cũng không sao, thời gian ba tháng đủ để cho hắn quên cô sạch sẽ, ngay cả họ tên cũng quên.
Từng cơn gió mát mùa xuân bắt đầu thổi lên mái tóc dài mềm mại của cô, thân thể nhỏ gầy yếu ớt run rẩy một chút, rõ ràng đã là mùa xuân , vì sao cô vẫn cảm thấy lạnh như vậy chứ? Cô lúc này, giống như rơi vào giữa gió lạnh mùa đông.
Một giọt nước mắt sáng trong chậm rãi chảy dài xuống theo khóe mắt, Nguyệt Tiêm Ảnh đưa tay lau đi, "Sao mình lại khóc chứ? Không phải nói không được dễ dàng khóc. . . . . ." Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng bóng phủ lên cái bụng hơi nhô lên, "Cục cưng, có phải con biết ba của con muốn kết hôn với cô gái khác, cho nên con đau lòng rồi. . . . . . Cục cưng, không cần đau lòng, ba không cần con, con còn có mẹ. . . . . . Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau. . . . . ." Nói xong, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, hốc mắt chứa đầy nước mắt rốt cuộc cũng không chịu nổi sức nặng đau khổ, tuôn rơi lăn dài xuống.
**********************
"Bốp!" Ám Dạ Tuyệt ném quyển tạp chí thật dày lên trên mặt đất, đôi mắt thâm thúy ảm đạm, làm cho người ta không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Sao hả? Mình phải người chuyên môn viết chuyên đề kết hôn không tốt sao?" Đinh Hạo Hiên nhàn nhạt lướt qua tạp chí trên bàn, "Lần này mình dùng bản gốc, tăng thêm cường độ, làm cho toàn bộ phương tiện nhiều góc độ đều đưa tin cậu kết hôn, bảo đảm cô ấy vừa thấy tin tức này sẽ xuất hiện trước mặt cậu. . . . . ."
Đang lúc Đinh Hạo Hiên khen ngợi khoe khoang công lao to lớn của mình, nào ngờ Nhậm Mục Diệu lại phun ra hai chữ, "Bí ẩn!"
Câu này không phải như thùng nước lạnh tạt cào mặt Đinh Hạo Hiên sao, "Này! Tiểu tử Nhậm Mục Diệu cậu, không nên qua sông, nếu không cầu sẽ bị triệt phá. Cậu nói xem lần trước tiểu Du Du bỏ nhà trốn đi là ai bày mưu tính kế lừa cô ấy trở về hả?"
Nhậm Mục Diệu lắc đầu, "Tâm Du là Tâm Du, Nguyệt Tiêm Ảnh là Nguyệt Tiêm Ảnh, hai người không cùng một cấp bậc ."
"Ý của cậu chính là, tiểu Du Du đơn thuần dễ bị lừa sao?" Đinh Hạo Hiên tóm được cán chuôi , vui mừng nhướng mày, "Mình phải đi nói với tiểu Du Du, cậu nói cô ấy cấp bậc thấp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]