"Hiện giờ Ưng bang chia năm xẻ bảy, quyền hành lại ở trong tay bốn đường chủ. Ân lão đại vừa chết, đúng lúc lực lượng của Ưng bang ngưng tụ lại, cùng chung mối thù. Hơn nửa, tôi nghĩ, phái Nguyệt Tiêm Ảnh tới là Lệ đường chủ thuộc hạ của Ân lão đại, người này rất thần bí, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn, là người có thực lực mạnh nhất trong bốn đường chủ, cũng là có khả năng trở thành người thừa kế Ân lão đại nhất. Nếu nói hắn không đợi được nửa, bố trí kế hoạch một đá ném hai chim như vậy cũng không phải là không thể."
Giọng nói của Dạ Mị mềm mại bình tĩnh phân tích vấn đề này, thứ tự rõ ràng, rất có sức thuyết phục.
Ám Dạ Tuyệt hơi hơi gật gật đầu, "Việc này. . . . . . Chúng ta có thể kiểm tra một chút." Trên khuôn mặt tuấn tú giống như chạm khắc lộ ra ý tà mị lạnh lẽo.
******************************
Ám Dạ Tuyệt xử lý công việc xong, lúc trở lại phòng ngủ lại phát hiện trên giường trống không.
Hắn nhớ rõ trước khi đi đã có cảnh cáo cô, kêu cô đợi ở đây, không được đi đâu. Cô làm như vậy rõ ràng là đang khiêu chiến quyền uy của hắn, Lửa giận trong lòng Ám Dạ Tuyệt lại bốc lên, trong lòng âm thầm đoán, chẳng lẽ cô đã thành công giết được Ân lão đại, vội vả đi giành công?
"Người đâu? Cô ấy đi đâu, lập tức phái người đi tìm, cho dù là đã chết, tôi cũng phải nhìn thấy xác của cô ta!" Trong mắt Ám Dạ Tuyệt tràn đầy ngọn lửa hung ác.
Thẩm quản gia vuốt cằm, "Tuyệt thiếu, ta vừa mới hỏi qua, không có ai rời khỏi căn nhà, tôi nghĩ Nguyệt tiểu thư nên còn đang ở trong nhà."
"Hừ!" Ám Dạ Tuyệt hừ lạnh một tiếng, "Muốn chơi trò trốn tìm với tôi sao, vậy phải giá rất lớn !"
Nói xong, Ám Dạ Tuyệt xoay người rời khỏi.
"Ầm ——" một cái vun chân đá văng cánh cửa phòng khách.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, em lăn ra đây cho tôi!" Tiếng nói kích động tức giận giống như tiếng sét rung động. Đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn qua sàn nhà thoáng hiện bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn. Đi tới phía trước, không lưu tình chút nào giơ chân đá cô một cái, "Đứng lên cho tôi!" Thân thể nhỏ bé yếu ớt của cô hơi hơi động, nhưng vẫn duy trì từ thế bất động, "Người phụ nữ kia, chẳng lẽ em nghe không hiểu lời tôi nói sao? Em không cần thử thách kiên nhẫn của tôi, nếu không, tôi nhất định làm cho em sống không bằng chết. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt cảm giác có chút bất thường, ở trong không khí không cảm nhận được bất cứ hơi thở gì giống như nước đọng yên lặng.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, em làm sao vậy, không cần giả chết!" Ám Dạ Tuyệt dùng chân xoay chuyển thân thể của cô qua.
Sợi tóc hỗn độn rơi rụng trên khuôn mặt trắng xanh không có chút máu nào, cánh môi vốn trắng mịn bây giờ lại nhuộm thành một tầng màu tím. Áo ngủ màu trắng trên người lại dình vài vết máu, phía trên giống như hoa văn làm đẹp.
Ám Dạ Tuyệt cau chặt mày, cúi người ôm cô lên giường.
Sau đó, gọi điện thoại gọi Hạ Khiêm Dật tới.
Một ngón tay thon dài vuốt sợi tóc trên trán cô ra sau tai, giữa đôi mắt tối tăm hiện lên khuôn mặt trắng xanh, chiếc mũi xinh xắn, lỗ tai trắng mịn tinh tế, hàng lông mi dài giống như cánh bướm, khuôn mặt xinh đẹp cũng không vì bị bệnh mà kém đi chút nào, vẫn xinh đẹp đến động lòng người.
Lúc này, Ám Dạ Tuyệt quan sát cô cẩn thận như vậy. Hắn mới phát hiện không thể quan sát cô cẩn thận, nếu không sẽ bị vẻ ngoài của cô mê hoặc. Nếu là một đầu tóc dài tung bay, cô hoàn toàn có đủ sức quyến rũ làm cho đàn ông chết mê chết mệt.
Hơi hơi mở miệng, "Nguyệt Tiêm Ảnh, rốt cuộc em là ai?" Con ngươi đen dần dần buộc chặt.
Một tiếng thở dài biến thành một tiếng gió vắng vẻ giữa mùa thu, dần dần bay theo không khí lạnh lẽo. . . . . .
"Tuyệt thiếu!" Hạ Khiêm Dật nhận được điện thoại, liền nửa đường quay về.
"Cô ấy lại ngất, cậu xem vết thương của cô ấy đi!"
Ánh mắt Hạ Khiêm Dật rơi vào cánh môi tím ngắt của Nguyệt Tiêm Ảnh, vẻ mặt dần dần cứng lại, "Đây tám chín phần là tim của cô ấy có vấn đề rồi."
"Tim?" Rõ ràng là một chút vết thương ngoài da, hơn nửa là mất máu và chịu lạnh, làm sao có thể liên quan đến tim .
"Bây giờ còn chưa khẳng định, cần làm thêm một kiểm tra."
Ám Dạ Tuyệt xoay người, ánh mắt sắc bén tập trung nhìn Hạ Khiêm Dật, "Bây giờ đưa cô ấy tới bệnh viện ‘Mô Ái ’ làm kiểm tra kỹ càng, nhưng phải lập tức đưa về!"
******************************
"Tuyệt thiếu, căn bản không điều tra được tư liệu Nguyệt Tiêm Ảnh." Đôi mắt lạnh lùng của Quỷ Tứ lộ ra chút không yên.
"Cả cậu cũng không điều tra được?" Ám Dạ Tuyệt từ ghế làm việc đứng lên, đi tới quầy bar rót một ly rượu đưa cho Quỷ Tứ, "Điều tra không được tư liệu, là không điều tra đúng tư liệu thôi! Không có tư liệu của cậu ấy chỉ có một nguyên nhân, chính là đã có người động tay động chân, muốn như vậy, chỉ có một khả năng. . . . . ."
Quỷ Tứ uống cạn một ngụm Whisky, "Tuyệt thiếu, anh sẽ xử lý tên nhóc này như thế nào?"
". . . . . ." Giữa đôi mắt thâm thúy của Ám Dạ Tuyệt nhấp nháy dòng ánh sáng, sâu xa cười nhạt.
Lăng Phong Ngãi ngối trên sô pha vẫn duy trì im lặng, ngắm nghía roi bạc đã bị nhuộm máu đỏ tươi trong tay, ánh mắt chuyên chú nhìn thật lâu, nói: " Sợi roi này không phải là 'roi Ngân Tuyết’."
"Không phải?" Lăng Phong Ngãi nói một câu, lập khiến cho hai người chú ý.
"Đúng!" Lăng Phong Ngãi ném roi xuống đất, va chạm với sàn nhà đá cẩm thạch phát ra tiếng giòn tan, "Các tiếng này có thể phát hiện độ cứng của sợi roi này không đủ, ‘ roi Ngân Tuyết ’ thật đánh một cái, đoán rằng cánh tay của Nguyệt Tiêm Ảnh liền bị phế."
Ám Dạ Tuyệt khẽ nhíu mày, nhịn không được hỏi: "Vậy làm sao mà sợi roi này có thể giống y như đúc 'roi Ngân Tuyết' ?"
"Nữ sát thủ Molly dựa vào sợi roi này đi lại trong hắc đạo, chính là một cái Truyền Kỳ, cho nên thương nghiệp sản xuất vũ khí chế tạo ‘ hàng nhái 'roi Ngân Tuyết'."
"Đáng chết!" Đôi mắt tuyệt tình lạnh lẽo của Ám Dạ Tuyệt phun ra sắc bén lạnh buốt, "Người phụ nữ kia. . . . . . Thật là. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt xoay người rời đi, bỏ lại đám người không hiểu gì cả.
"Phụ nữ? Vì sao miệng Tuyệt thiếu gọi nữ nhận?" Lăng Phong Ngãi lẩm bẩm nói.
Quỷ Tứ sờ sờ cằm, giống như đang suy nghĩ, "Có lẽ anh ta muốn tình dục thôi, nghe nói từ khi Tuyệt thiếu đụng vào người nữ sát thủ quả thực là không có bạn giường mới."
"Xem ra, Tuyệt thiếu cần phải làm dịu ẩm ướt rồi."
******************************
Sao có thể có loại phụ nữ này, chẳng lẽ giải thích cho bản thân cũng không, bướng bỉnh giống như đầu bò, để mặc cho hắn hiểu lầm, mặc cho hắn đánh đập tàn nhẫn, cũng không kêu lên một tiếng.
Nguyệt Tiêm Ảnh, rốt cuộc em là người như thế nào?
Ám Dạ Tuyệt đẩy cửa ra, bước nhanh vào phòng khách, thấy Hạ Khiêm Dật đang canh giữ ở bên giường cô, chuyện chú nhìn cô, không hiểu sao trong lòng hắn cực kỳ khó chịu
"Cô ấy như thế nào?"
Đột nhiên có tiếng nói làm cho Hạ Khiêm Dật hoàn hồn, "Tuyệt thiếu!" Hắn ta miễn cưỡng buông lỏng tay cô ra, đứng lên.
"Bước đầu kiểm tra kết quả là tim bị suy kiệt, còn nguyên nhân làm tim suy kiệt, còn chưa tìm ra nguyên nhân."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]