Trên chiếc giường nước rộng lớn, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau.
Người đàn ông thân thể cứng cáp, da màu đồng cổ khỏe mạnh, phía trên dính một tầng mồ hôi tinh mịn, một giọt một giọt rơi xuống trên người cô gáitrắng nõn mềm mại, da thịt ửng đỏ mị hoặc làm say lòng người.
Chẳng qua là, trong con ngươi sắc bén của hắn ngưng tụ một tầng sương mù mờmịt, làm cho người khác không thể dò xét được tâm tư của hắn.
Hai chân trắng mịn của cô gái giống như rắn nước quấn quanh trên người hắn, không ngừng ưỡn người tìm kiếm nghênh đón vật nam tính, thanh âm rên rĩ cùng tiếng thở dốc không ngừng vang lên, đan vào nhau thành một khúcnhạc mê dâm.
Hơi nóng không ngừng sôi sụt trong không khí, lan tràn ra bầu không khí mập mờ. . . . . .
————
Tiếng rên rĩ quyến rũ không ngừng xuyên thấu ra cửa phòng, truyền đến ngoài cửa.
Hai người áo đen yên lặng chờ đợi ở ngoài cửa, một dáng người nhỏ nhắn, vẻmặt ngưng tụ, trong ánh mắt tối tăm lóe ra chút ánh sáng lạnh băng.
Một người đán ông có vóc người to lớn khác , khuôn mặt ửng lên đỏ hồng, hôhấp dồn dập, "Ai. . . . . ." Người đàn ông có thân hình cao lớn nặng nềthở dài một cái.
"Lăng Phong Ngải, anh than thở cái gì?" Trong giọng nói của Nguyệt Tiêm Ảnhlộ ra tức giận. Nếu không phải vì điều tra nguyên nhân cái chết của bamẹ mười lăm năm trước, Nguyệt Tiêm Ảnh sẽ không nghĩ mọi cách để tiếpcận Ám Dạ Tuyệt. Vì thuận tiện, cô phải giả trai, thời gian nửa năm côdựa vào thân thủ tốt đã lên làm vệ sĩ của Ám Dạ Tuyệt. Vốn cho là nhưvậy sẽ càng thêm dễ dàng đến gần hắn, có lợi cho việc điều tra, khôngnghĩ tới ngày đầu tiên đảm nhiệm lại là canh giữ ở ngoài cửa phòng ngheâm thanh của hắn cùng phụ nữ khác hoan ái.
Lăng Phong Ngải dùng ánh mắt khác thường quan sát Nguyệt Tiêm Ảnh, "Cậu. . . . . . cậu không phải là đàn ông, tại sao nghe được tiếng rên rĩ quyếnrũ này lại không có phản ứng gì chứ?" Trên mặt của hắn lập tức nổi lênnụ cười rực rỡ, khoác tay lên vai cô, "Tôi biết, cậu còn là một xửnam(đàn ông chưa đụng qua phụ nữ) có phải không? Không biết cái loại mùi vị này. . . . . ."
"Đều là đàn ông, có cái gì mà phải xấu hổ! Lần sau dẫn cậu đi câu lạc bộ‘Hoàng Đình’ mở mang tầm mắt, phụ nữ ở đó tràn đầy nóng bỏng. . . . . ."
Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh lùng liếc gương mặt ngã ngớn muốn ăn đòn của hắn một cái, vun tay đánh xuống cánh tay đang khoác trên vai cô, "Cám ơn ý tốt củaanh, tôi không cần."
"Cậu. . . . . . Cậu không phải là BL chứ?" Lăng Phong Ngải run rẩy lui về sau hai bước, hai tay ôm ngực, dáng vẻ nhát gan sợ hãi, "Cậu. . . . . . cậu sẽ không có ý gì với ta chứ?"
Thanh âm mềm mại mê hoặc với tiếng thở dốc hỗn loạn không ngừng truyền ra ngoài.
Lăng Phong Ngải nói như đinh đóng cột: "Cậu thật sự không phải là người đàn ông bình thường."
Nguyệt Tiêm Ảnh lười biếng dời tầm mắt xuống, trông thấy lều nhỏ dưới bụng hắn đã kéo căng, ánh mắt dừng lại ở đó, chế nhạo: "Người đàn ông bìnhthường phải giống như anh, nghe được hai tiếng thét của phụ nữ, thì. . . . . ."
Lăng Phong Ngải nhìn theo tầm mắt của cô, liền xấu hổ mà lấy tay che lại,"Đây. . . . . . Cậu canh giữ ở đây cho tốt!" Hắn lập tức chạy đếntoilet.
Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, Nguyệt Tiêm Ảnh liền bắt máy ——
Bên kia điện thoại di động truyền đến giọng nói khẩn cấp: "Mau thông báovới Tuyệt thiếu, người phụ nữ kia là sát thủ. . . . . ."
"Ầm ——" Nguyệt Tiêm Ảnh xoay người đá một cái, cánh cửa theo tiếng động liền bị đá văng ra.
Bầu không khí bên trong tràn ngập dâm mị, bị quấy nhiễu thành từng đợt từng đợt hơi nóng, trong nháy mắt liền bao vây Nguyệt Tiêm Ảnh, cô vọt vào,hô lớn: "Tuyệt thiếu, cẩn thận người phụ nữ kia. . . . . ."
Hai ngọn đèn ở đầu giường phát ra ánh sáng màu lam u tối, phát ra bóng ngưới lờ mờ.
Tiếng động lớn liền làm cho Ám Dạ Tuyệt bình tĩnh lại, đề cao cảnh giác, ômcô gái phía dưới thật chặt, ngay sau đó lấy súng lục màu bạc từ dưới gối ra ——
"Pằng ——"
Đạn từ họng súng bắn ra, mang theo khí thế ác liệt, mở ra bầu không khí đục ngầu, cùng tia lửa ma sát trong không khí.
"Ách. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác bả vai đau xót, một dòng nước ấm từ bả vai quanh co chảy xuống.
Cô gái trên giường thấy kế hoạch của mình bị phá hư, trong ánh mắt ý loạntình thoáng qua căm hận, nhưng ngay sau đó liền bị sương mù của nước mắt che lại, hai tay ôm Ám Dạ Tuyệt, "Tuyệt thiếu, em sợ sợ. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt mất hứng, trên mặt nổi lên một tầng tối tăm u ám, tiện tayliền đẩy cô gái trên người ra, không một chút nào là thương xót.
Cô gái kia ngã nhào từ trên giường xuống, ngã ở trên mặt đất.
Hắn lập tức đưa tay bấm công tắc.
Bỗng chốc, mỗi một góc trong phòng liền tràn đầy ánh sáng tinh tế.
Trên giường hỗn độn, da thịt trần trụi trơn bóng đúng lúc được ánh sáng nhẹ nhàng tô điểm thêm.
"A. . . . . ." Tiếng kêu sợ hãi, trên da thịt trắng như tuyết của cô ta cóthêm vài vết đỏ sẩm, có thể tưởng tượng "Chiến hỏa" mới vừa rồi có baonhiêu kịch liệt, ngay sau đó cô ta ngượng ngùng kéo cái mền bao bọc chặt chẽ thân thể của mình.
"Tuyệt thiếu. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đè lại miệng vết thương, đau đớn dần dần lan ra, cô cắn răng nói: "Cô ta là sát thủ."
Trong ánh mắt u tối của Ám Dạ Tuyệt thoáng qua một tia tà tứ, "Cậu là ai? Làm sao biết cô ta là sát thủ?" Hắn đứng dậy từ từ đến gần Nguyệt Tiêm Ảnh, lúc này toàn thân hắn cũng trần truồng, nhưng vẻ mặt bình tĩnh khí chất vương giả giống như một vị thần, giống như mặc áo đuôi én lông lẫy trên người.
Nguyệt Tiêm Ảnh ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn Ám Dạ Tuyệt một cái, lầmbầm nói: "Tuyệt thiếu, tôi mới vừa nhận được điển thoại của Hạ KhiêmDật." cô đưa di động cho Ám Dạ Tuyệt.
Ám Dạ Tuyệt liếc nhìn cô một cái, "Cậu là vệ sĩ của tôi, sao tôi lại không biết?"
"Hạ Khiêm Dật vừa mới chuyển tôi đến vào chiều nay." Vết thương truyền đếnđau đớn xé nát làm cho Nguyệt Tiêm Ảnh dần dần trở nên rối loạn yếu ớt.
Sát thủ xinh đẹp vốn là quyết định khi cùng Ám Dạ Tuyệt hoan ái đến caotriều của thiên đường, lúc phòng bị của hắn thấp nhất, nhân cơ hội đógiết hắn, không nghĩ tới trong thời gian quan trọng sẽ thất bại tronggang tấc, cô ta thật không cam lòng. Lập tức rút ám châm (ám khí bằngkim) giấu trong người ra phóng tới Ám Dạ Tuyệt ——
Giống như một luồng sáng, màu bạc chói mắt.
"Cẩn thận!" Mặc dù Ám Dạ Tuyệt quay lưng về cô gái xinh đẹp, nhưng cũng quan sát kỹ tình hình phía sau. Nguyệt Tiêm Ảnh vì xấu hổ mà cúi đầu, cănbản cũng không có phát hiện. Ám Dạ Tuyệt kéo ta, ôm cô vào ngực, khôngtránh không né.
Chỉ thấy, lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn lấy tốc độ như gió bay điện chớpbắt được ba cây độc châm. Khóe miệng nhếch lên, hơi thở quỷ dị nụ cườikhinh thường, "Thế nào? Loại thủ đoạn nhỏ này đã muốn giết tôi, là đánhgiá thấp tôi, hay là quá đề cao mình? Không biết tự lượng sức mình!"
Khi nói chuyện, ba cây độc châm mang theo khí thế ác liệt bay thẳng tới côgái xinh đẹp, cô ta liền trở mình mấy cái liên tục, nhưng vẫn là khôngtránh thoát được độc châm, một cây trúng vào bụng cô ta.
"A. . . . . ." Cô gái xinh đẹp đau đớn thét lên chói tai, lập tức ngã xuống đất, thanh âm va chạm cùng sàn nhà đến điếc tai. Trên cây châm bạc cóđộc đụng phải máu liền nhanh chóng lan ra, sắc mặt của cô ta liền biếnthành màu xanh.
"Như thế nào? Mùi vị của độc châm không tệ chứ!" Trong giọng nói của Ám Dạ Tuyệt âm u lạnh lẽo lộ ra hơi thở tà mị.
"Hừ ——" Cô gái xinh đẹp hừ nhẹ một tiếng, máu loãng trên bụng nhanh chónglan ra, làm cho chiếc mền trên người cô ta nhuộm một màu đỏ thẳm, cô tatức tối trừng mắt nhìn Ám Dạ Tuyết, "Hôm nay tôi không lấy được mạng của anh, một ngày nào đó tôi sẽ chính tay giết anh. . . . . ."
Nói xong, cô ta nhún người nhảy lên ——
Đụng nát kính cửa sổ, từ lầu hai nhảy xuống.
"Shit!" Ám Dạ Tuyệt mắng một tiếng, còn chưa hỏi ra chủ mưu phía sau là ai, lại để cho cô ta chạy thoát. Tay hắn buông ra cánh tay Nguyệt Tiêm Ảnh ra,muốn đuổi theo.
Hai chân Nguyệt Tiêm Ảnh phát run, thân thể mềm mại không có Ám Dạ Tuyệt chống đỡ, dần dần trượt xuống——
Ngồi liệt trên mặt đất, tầm mắt vừa lúc nhìn đến cái gốc rễ ở chân Ám Dạ Tuyệt.
"A. . . . . ." Giống như gặp quỷ, Nguyệt Tiêm Ảnh tùy tức nhắm mắt lại, hét lên.
"Làm sao vậy, sao lại thế này?" Lăng Phong Ngãi sau khi xử lý xong chuyệncủa mình, nghe được tiếng đánh nhau lập tức chạy tới, thật không ngờ lại thấy được cảnh tượng như vậy, hắn khiếp sợ đến tròng mắt cũng muốn rơixuống , miệng mở rộng, đôi môi run rẩy không ngừng, "Các người. . . . . . Các người, biến thái a. . . . . ." Vẻ mặt của hắn so với khóc còn khócoi hơn.
Ám Dạ Tuyệt lạnh lẽo liếc hắn một cái , "Nữ sát thủ đã chạy, còn không mau đuổi theo!"
"A? Sát thủ? Cái gì sát thủ, sát thủ nào?" Vẻ mặt Lăng Phong Ngãi mơ hồ không rõ.
Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu nơi khác, suy yếu nói, "Anh muốn hắn đuổi theo, vì sao anh không tự mình đuổi theo?"
"Cậu muốn tôi ra ngoài thế này sao?" Ám Dạ Tuyệt dùng giọng mỉa mai nói, hắn cố ý đi đến trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh.
Hai tay của cô lập tức che kín hai mắt, "Cuồng bại lộ, anh mau mặc quần áo vào!"
Ám Dạ Tuyệt ngồi chồm hổm xuống, nâng cằm của cô lên, gạt bỏ hai tay củacô xuống, ép buộc cô nhìn mình, "Cậu không phải là đàn ông?"
"Tôi đương nhiên phải!" Cô lập tức trả lời, chột dạ quay mặt về hướng khác,"Bởi vì. . . . . . Bởi vì chưa từng gặp qua . . . . . . lớn như vậy ,cho nên có chút. . . . . . Có chút kinh ngạc, ừ. . . . . . là kinhngạc!"
Con ngươi hung ác lạnh lẽo dừng trên người Nguyệt Tiêm Ảnh, dường như đang tìm tòi nghiên cứu lời nói của cô có chân thật không.
"Sao, không tin sao?"
Ám Dạ Tuyệt gật gật đầu, "Bị cậu nói đúng rồi, tôi thật sự không tin cậu là đàn ông."
"Cắt ——" Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh lùng liếc hắn một cái, bả vai cô bị thương,không quan tâm tình trạng vết thương, lại ở đây nghiên cứu giới tính của cô, nhàm chán vô vị, "Làm sao mới có thể chứng minh tôi là một ngườiđàn ông thực thụ? Mời anh xem tôi cùng phụ nữ mây mưa lăn lộn, hay làcũng trần trụi giống như anh."
Ám Dạ Tuyệt giương cao khóe miệng lên cười, "Ý kiến không tệ, chẳng qua là ý thứ hai sẽ dễ dàng hơn. . . . . ."
"Anh cho là mỗi người đều thích hợp làm thần Cupid giống anh sao!" Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận nói.
Thần Cupid? Trong ý nghĩ của Ám Dạ Tuyệt hiện lên một hình ảnh trần trụitrên lưng có một đôi cánh trong tay thì cầm cung tiễn, sắc mặt của hắnliền ngưng tụ thành một tầng băng sương lạnh lẽo hung ác.
"Tuyệt thiếu, bảo vệ vừa mới đưa tin, có người tới tiếp ứng cho nữ sát thủ,cho nên. . . . . . Cho nên cô ta vẫn là chạy mất. . . . . ." Lăng PhongNgãi nghiêm túc nói.
"Vừa nãy cậu đi đâu?"
Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi phun ra hai chữ: "Tự an ủi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]