Lạc Thừa Thu thở hổn hển bừng tỉnh, khoảnh khắc mở mắt ra, Lạc Thừa Thu ngây ngẩn cả người.
Không phải hắn đã chết rồi sao?Sao hắn có thể ngồi dậy? Đầu có hơi đau, kí ức cuối cùng của Lạc Thừa Thu vẫn dừng lại ở khoảnh khắc Đổng Thiếu Ân nổ súng tự sát... Đúng rồi! Đổng Thiếu Ân!
Lạc Thừa Thu vội vàng từ trên giường bò dậy, muốn lao ra ngoài tìm người, ngay lúc đôi chân tiếp xúc với mặt đất, Lạc Thừa Thu một lần nữa ngây ngốc.
Hắn..... Không phải đã chết rồi sao? Không ngờ hắn lại chết trong tay tình nhân cũ của mẹ hắn, sau đó linh hồn hắn đi theo bên người Đổng Thiếu Ân, chứng kiến y vì mình điên cuồng báo thù, chứng kiến y không từ thủ đoạn, đến cuối cùng... nhìn thấy y tự sát. Hắn muốn ngăn cản, nhưng không ai nhìn thấy hắn, hắn không thể làm gì được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người vẫn luôn bị hắn coi là biến thái, coi là bệnh thần kinh... Trên thực tế, tinh thần Đổng Thiếu Ân đích xác có vấn đề.
Kỳ thật, thời điểm y vì hắn mà báo thù, hắn cũng đã không hận, không oán. Hắn lại càng không nghĩ y vì hắn mà tự sát, không nghĩ tới kết cục cuối cùng lại là thế này.....
Không đúng, bây giờ không phải lúc nhớ lại quá khứ, mà là... Không phải hắn đã chết rồi sao? Sao bây giờ lại có thể toàn vẹn đứng ở đây?
Lúc này, tim hắn đập như sấm, chẳng lẽ, chính mình..... Chính mình trọng sinh sao?
Nghĩ như thế, trong lòng hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-dong-vo-hien-khong-the-phu/3327288/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.