Chương trước
Chương sau
114

Bây giờ nghĩ lại, chưa bàn đến những thị phi phải trái giữa cậu và Phong Yến Chu, chỉ bằng hệ tư tưởng yêu đương mù quáng méo được giáo dục của Sở Thiếu Đế năm ấy, thích một bậc anh hùng trong lòng toàn là đại nghĩa nước nhà và thủ đoạn đế vương như Nhiếp Chính Vương họ Phong, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Phong Yến Chu nhường nhịn cậu được mười hai năm, chắc cũng nể tình thiên hạ không được thái bình, cần một bù nhìn lấy danh nghĩa.

So sánh thì “Phong Yến Chu” kiếp này méo cần nhẫn nhịn mấy việc nhỏ nhặt này nữa.

Nếu kẻ này bây giờ có thể đẩy ngã hết hoàng huynh hoàng đệ của cậu thật, cũng tức là chọn cây cải chíp cậu đây làm bù nhìn đại diện, Sở Hoài Cẩn đảm bảo sẽ ngoan ngoãn làm hoàng đế bù nhìn của hắn, tuyệt đối không rung động bừa bãi.

115

Dù cho hôm qua cậu vừa mỉa mai trong lòng, vừa không nhịn được muốn rú “em nè anh” với khuôn mặt điển trai của Phong Yến Chu thì đã sao?

Chỉ cần nhớ đến Trấn Nam Vương hơn cậu chín tuổi, đến khi cậu được thật, kẻ này đã từ trai trẻ biến thành trai già… cậu ấm Sở lập tức tâm lặng như nước.

116

Xin lỗi, cuồng mặt hà khắc thế đấy.

117



Sở Hoài Cẩn đánh một giấc no nê, sáng sớm tỉnh dậy tự nhiên, ăn cơm, đọc sách, tập viết, chỉ thấy toàn thân tràn trề sức sống…

Đấy là nếu lúc nhận cơm trưa từ phòng Ngự Thiện cho cậu, Ngọc Thiền không tiện thể nhận thêm cả Trấn Nam Vương.

“Chẳng biết tại sao, hôm qua ta gặp Hoài Cẩn bèn thấy có duyên. Không ngờ hôm nay chỉ đi lung tung trước khi rời cung, bèn tìm được tẩm cung của Cẩn, xem ra chúng ta đúng là có duyên thật.” Phong Yến Chu cười nói.

“Phong hoàng thúc cứ đùa.” Sở Hoài Cẩn cười cứng đơ.

Đi từ cung Thụy Dương ra, ít nhất phải xuyên qua bốn cổng lớn, sáu cửa nhỏ, mười trạm gác mới đến được lãnh cung. Thế phải “lung tung” chính xác cỡ nào mới khiến kẻ này vượt qua già nửa hoàng cung, đi đến chỗ cậu?!

Dù cho có duyên thật, thế cũng phải là nghiệt duyên!

118

Có câu nói là mời thần thì dễ, tiễn vong thì khó, loại ôn thần không mời tự đến như Trấn Nam Vương, muốn tiễn vong còn khó gấp bội.

Thế là dù cho Sở Hoài Cẩn tỏ vẻ nhu nhược vừa dè dặt vừa sợ hãi, Trấn Nam Vương tự xưng là “người có duyên” cũng giả vờ không nhận ra cậu thiếu tự nhiên, độc thoại đòi ăn ké một bữa ở lãnh cung.

Ồ, chả cần nghĩ cũng biết, thứ tên phản bội Ngọc Thiền bê từ phòng Ngự Thiện về là khẩu phần xa hoa dành cho hai người.

Kết quả Phong Yến Chu ăn xong còn đánh giá: “Thái giám phòng Ngự Thiện phải chuẩn bị nhiều cơm quá, khó tránh không đủ chu đáo. Món ăn đơn điệu quá, rau xanh không đủ tươi, thịt cũng bị già…”

Sở Hoài Cẩn: Nhà ngươi ăn cơm chực mà làm như mình bỏ tiền đặt đồ ăn ngoài vậy, còn trở tay đánh giá tiệm người ta một sao, đúng là!

Dù cho có nấu tệ cách mấy thì bốn món thịt, bốn món chay, một món canh một món mỳ, đâu tốn một xu nào của phủ Trấn Nam Vương nhà ngươi đâu!

119

Vị hoàng thúc họ Phong này trợn mắt lải nhải, rõ ràng là vẫn còn vế sau, Sở Hoài Cẩn bèn đơ mặt không tiếp lời, quả nhiên nghe thấy hắn nói tiếp: “Có điều, kinh thành ở phía Bắc, sản vật đúng là không phong phú bằng phương Nam, phòng Ngự Thiện dù có chú tâm hơn, e là cũng không dư dả lựa chọn hàng ngày…”



Phong Yến Chu giả vờ giả vịt thở dài, lại nói: “Nếu sau này Hoài Cẩn đến quận Nam chúng ta, đảm bảo bất kể hoa quả, rau xanh, thịt thà gì đều cho Cẩn ăn thỏa thích. Nhắc đến thì hai tháng nữa là đến mùa vải đặc sản quận Nam, Hồng Đỉnh Tuyết rồi, không biết Hoài Cẩn đã ăn bao giờ chưa?”

Quận Nam bây giờ ngay cả dưa hấu còn chưa trồng, anh giai giả ngầu gì vậy?

Cậu ấm Sở liếc nhìn ông anh giai Trấn Nam Vương mà cậu quả thật không đoán nổi lòng dạ này, có biết bao rau quả thời nhà Minh nhà Thanh mới du nhập vào Trung Quốc muốn thốt thành lời, cuối cùng chỉ hóa thành một câu nói lí nhí: “Cháu từng ăn Hồng Đỉnh Tuyết rồi, mùa hè năm ngoái thái tử ca ca từng cho cháu một giỏ đầy.”

120

Sở Hoài Cẩn cho rằng sau khi nghe cậu nói, hình như Phong Yến Chu lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Thiền đằng sau lưng mình, có điều thoắt cái đối phương lại trở về dáng vẻ tươi cười hiền hòa ấy, cậu cũng không chắc có phải mình bị hoa mắt, nhìn nhầm hay không.

Sở Hoài Cẩn chả buồn quản, cũng không quản được vẻ bực dọc của Trấn Nam Vương úng não dành cho phản tặc Ngọc Thiền, cậu bèn coi như không nhìn thấy, chỉ cúi đầu nói: “Thái tử ca ca cho cháu rất nhiều bài tập, lát nữa cháu phải đi học rồi, Phong hoàng thúc…”

Phong Yến Chu chẳng chờ cậu nói nốt câu tiễn khách, hắn cười bảo: “Kể cũng tình cờ, sau khi vào kinh ta vẫn chẳng có chức quan gì, tới tận hôm nay diện thánh, bệ hạ mới phong ta làm thiếu sư. Ta còn bảo với tài trí của thái tử điện hạ, thiếu sư ta đây cùng lắm chỉ là danh hão mà thôi, bây giờ vừa hay có thể đến dạy kèm Cẩn.”

Sau đó, thiếu sư mới lên chức này bèn ứ cho Sở Hoài Cẩn lựa chọn khước từ, hỏi: “Hoài Cẩn muốn hàng ngày ta đến cung Cẩn, hay là Cẩn đến vương phủ của ta?”



…….

Đệt! Ôn thần định mọc trong ruộng cải chíp của cậu luôn à?!

121

“Nào dám làm phiền hoàng thúc, Hoài Cẩn viếng thăm tận nơi thì hơn.” Sở Hoài Cẩn nói.

Phong Yến Chu đang là phiên vương quyền thế nhất, tỏa sáng nhất nước Đại Ninh, nếu ngày nào cũng đến lãnh cung của cậu… Sở Hoài Cẩn chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ngạt thở rồi.

Mặc dù đổi thành hàng ngày cậu đến phủ Trấn Nam Vương, cũng rất gai mắt, nhưng thế này thì cậu còn được chết chậm hơn một tẹo.



Trấn Nam Vương xuyên việt VS Thái tử bị phế bỏ sống lại, có thể có chút lương tâm, đừng kéo theo Cải Chíp là cậu đây có được không?!

Dù cậu biến thành cải chíp tỉa hoa thủ công phức tạp nhất thì vẫn là cải chíp mà!

122

Phong Yến Chu thấy cậu nhận lời dứt khoát, bèn cười nói: “Mai ta sẽ đòi bệ hạ giấy viết tay cho phép Cẩn xuất cung, sau này Cẩn muốn học gì, ta đều dạy được.”

Cậu ấm Sở muốn học hát, nhảy, rap và bóng rổ, tuy nhiên những mặt này Phong thiếu sư vẫn còn non lắm, còn ứ bằng cậu.

123

Sở Hoài Cẩn gắng nở nụ cười, chắp tay cung kính: “Thế học trò đành làm phiền thiếu sư vậy.”

Tuy vậy Phong Yến Chu lại đỡ cậu dậy, không nhận lễ bái sư của cậu, “Ta cùng lắm chỉ dạy tùy tiện thôi, Hoài Cẩn cũng học tùy tiện thôi, chúng ta không cần gọi nhau là thầy trò, coi như một người bạn lớn tuổi chỉ bảo đi.”

Trấn Nam Vương không chịu nhận đồ đệ, nếu không phải có chức quan “thiếu sư” vua ban cho, cậu ấm Sở cũng méo thèm bái sư đâu!

Thầy trò cổ đại không bằng hiện đại, từ lên tiểu học đến tốt nghiệp đại học, dù cộng hết giáo viên các môn vào không được một trăm, thì cũng phải 70 80, vài năm sau số người bạn còn nhớ nổi họ tên e là chỉ đếm trên đầu ngón tay; nhưng ở cổ đại bạn mà nhận thầy, đó chính là chuyện để lại dấu nung cả đời.

Mặc dù vương triều Đại Ninh không giống triều Minh, quan hệ thầy trò hận không thể quan trọng hơn cả tình cha con, nhưng Phong Yến Chu mà trở thành thầy của Sở Hoài Cẩn thật, thế thì cả đời này lúc nào cậu cũng là học trò của “Phong thiếu sư”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.