“Cuốn sổ ấy đang ở đâu?” Ta gặng hỏi.
Lâm Ngọc Thù cười nhạt một tiếng, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Ta sớm đề phòng có ngày bị trở mặt, nên đã giấu kỹ rồi. Không ở Thính Vũ các, bọn họ có lục tung cũng không tìm được đâu.”
“Giấu ở đâu?”
“Trong Tàng Thư các của Đông cung. Giá sách thứ ba, đếm từ Tây sang Đông là dãy thứ bảy. Ngăn cao nhất có một bộ 《Tiền triều thông giám》, cuốn sổ ấy được bọc trong giấy dầu, giấu trong ruột của bộ sách kia.”
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt đan xen giữa phức tạp và chua chát:
“Lâm Ngọc Nhiêu, ta thua rồi, ta nhận. Nhưng ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm. Hiền phi và Nhị hoàng t.ử sẽ không tha cho ngươi đâu. Còn phụ thân, mẫu thân… nếu họ biết là ngươi ép ta đến bước này…”
“Bọn họ sẽ biết sớm thôi.” Ta đứng dậy, phủi nhẹ tà áo vốn không dính chút bụi.
“Đa tạ, tỷ tỷ.”
Ta xoay người, không thèm ngoái đầu lại nhìn dáng vẻ tiều tụy của nàng thêm một lần nào nữa.
Việc lấy cuốn sổ diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Thái t.ử phi đích thân đi cùng ta đến Tàng Thư các, không chút động tĩnh mà rút ra cuốn 《Tiền triều thông giám》 như lời đã nói.
Cuốn sổ mỏng được bọc trong lớp giấy dầu, bên trong ghi chép chi chít các mốc thời gian, địa điểm, nhân vật, các khoản bạc giao nhận, thậm chí còn có cả những ám hiệu mật ngữ.
Ngoài vài cung nhân nhỏ bé trong Đông cung, còn có không ít đại thần trong triều liên lạc ngầm với phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-dang-tuc-tru/5070920/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.