Cách sau màn che, thân ảnh Dung phu nhân như ẩn như hiện, đường cong lả lướt cực kì mê người. Dung phu nhân chỉ khoác một tấm vải mỏng, bộ ngực trắng như tuyết vô cùng sinh động. Không tồi, hắn phải sủng hạnh nữ nhân khác trước mặt Tô Vân Thanh. Tiêu Lăng Vũ vén rèm lên, đi vào. Ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Dung phu nhân, bàn tay to luồn vào bên trong vuốt ve. Tô Vân Thanh cảm thấy buồn nôn. “Vương gia, nếu ngài muốn hành hoan mua vui, vương phủ có rất nhiều chổ, hà tất phải làm ở Phượng Thanh Uyển nhỏ bé của ta?” Tuy Tô Vân Thanh đã sớm biết Tiêu Lăng Vũ hành sự hoang đường, nhưng lại không nghĩ rằng hắn hoang đường đến nước này. Nhưng mà Tiêu Lăng Vũ nghe được, lại tưởng cách làm của hắn có hiệu quả, càng thêm đắc ý, lệnh cho Ninh Viễn: “Coi chừng Vương phi, không được làm hắn rời đi tầm mắt của bổn vương!” Lúc này Tô Vân Thanh cũng chạy không được, bây giờ thân thể của hắn chỉ là một phàm nhân nên đánh không lại Ninh Viễn. Cách sau màn che như ẩn như hiện kia, Tô Vân Thanh nhìn thấy rõ cặp nam nữ không có liêm sĩ biểu diễn trước mặt hắn, giống như đang xem xiếc khỉ. Nhưng ở giây phút Tiêu Lăng Vũ hôn lên môi Dung phu nhân, tim Tô Vân Thanh bỗng nhiên đau đớn lạ thường. Sao lại thế này? Rõ ràng chính mình rất chán ghét Tiêu Lăng Vũ, nhưng tại sao lại như vậy? Tô Vân Thanh cau mày, che lại ngực, nghĩ có lẽ do ý thức của chủ thân thể này trước kia để lại. Cuối cùng Tô Vân Thanh cũng biết được trước kia hắn thích tên mặt người dạ thú trước mặt này bao nhiêu. Tiêu Lăng Vũ thấy Tô Vân Thanh phản ứng, lập tức dừng động tác, đẩy Dung phu nhân sang một bên, mặc đại quần áo vào, bước đến trước mặt Tô Vân Thanh: “Như thế nào?” Bộ ngực săn chắc, bụng có sáu múi, mới vừa rồi đang mây mưa nên hạ bộ hơi phồng lên. Sự ghê tởm trong lòng Tô Vân Thanh đã chiến thắng cảm giác khó chịu, gương mặt lại trở nên tươi cười nói: “Vương gia muốn hỏi cái gì? Kích cỡ sao, nhìn cũng thấy có thể miễn cưỡng, nhưng biểu diễn này có phải quá đơn giản rồi không, nên thô bạo một chút, Vương gia nhiều nữ nhân như vậy, sao không biết biến hóa đa dạng thêm chút chứ?” Gương mặt tươi cười kia có vài phần tà ác, nói ra lại cách xa vạn dặm. Cái gì kêu có thể miễn cưỡng? Còn có, như thế nào là biểu diễn, người nam nhân này sao lại biết nhiều như vậy! Đúng rồi, trước hôn nhân hắn đã thất thân… Tiêu Lăng Vũ nghĩ đến đây, tức đến sùi bọt mép, bạo quát: “Tô Vân Thanh, ta đã cho ngươi mặt mũi rồi nhưng ngươi lại không cần! Nói, có phải ngươi đang nghĩ đến người nam nhân đã đoạt thân ngươi không, cảm thấy hắn lợi hại hơn bổn vương?” “Cái này làm sao ta có thể so sánh, Vương gia người lại không chạm vào ta.” Tô Vân Thanh cười như không cười nói “Chạm vào ngươi? Nằm mơ! Đời này ngươi cũng đừng nghĩ đến, ngươi chỉ là một người đã bị đùa giỡn như giẻ rách, bổn vương còn khinh thường không muốn chạm vào loại người như ngươi!” Lửa giận trong mắt Tiêu Lăng Vũ đều phun ra. “Chẳng lẽ trước hôn lễ vương gia không thất thân sao? Ngủ cùng với nhiều nữ nhân như vậy, chẳng phải vương gia lại càng giống như giẻ rách?” Tô Vân Thanh châm chọc nói. Vốn dĩ cho hắn xem những hình ảnh này, đã đủ làm hắn buồn nôn, vậy mà còn có mặt mũi tới hỏi chính mình. Hắn cũng không phải là tên ngốc Tô Vân Thanh kia, người khác mắng hắn, hắn cũng nhịn nhục. Tiêu Lăng Vũ bị mắng trợn mắt há mồm, mấy ngày nay Tô Vân Thanh đã làm cho hắn xảy ra nhiều việc ngoài ý muốn, không nghĩ tới dĩ nhiên còn dám mắng hắn. Có phải Tô Vân Thanh cuối cùng biết được dùng biện pháp giả ngu ngơ cũng không có được sự sủng ái của hắn, nên muốn dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt thủ hay không? Được, nếu hắn không biết sống chết, vậy đừng nghĩ sống tốt ở vương phủ! “Người tới, đuổi vương phi ra khỏi Phượng Thanh Uyển, đem tất cả đồ của hắn chuyển tới Tây Uyển Khô Nguyệt lâu!” Tiêu Lăng Vũ không muốn cãi nhau với hắn, mà trực tiếp dùng hành động để hắn khuất phục: “Bổn vương muốn cho ngươi biết nhục mạ bổn vương, sẽ có kết cục đáng thương như thế nào!” Tây Uyển Khô Nguyệt lâu là một tầng gác mái chưa được tu sửa nhiều năm, đã từng có một nữ tử không chịu đựng được cô đơn, treo cổ tự tử ở nơi này. Nơi đó cỏ dại mọc khắp nơi, là địa phương hẻo lánh nhất vương phủ, nghe nói, nơi đó còn thường xuyên có ma quỷ đùa giỡn. Tô Vân Thanh ngẩng đầu: “Cầu còn không được.” Tây Uyển là nơi cách chổ ở Tiêu Lăng Vũ xa nhất, Tô Vân Thanh ước gì mỗi ngày không nhìn thấy hắn. Tiêu Lăng Vũ nhìn thấy bộ dạng không thèm để ý của Tô Vân Thanh, nghĩ không bao lâu sẽ thấy cảnh tượng hắn khóc thảm thiết xin mình tha cho, lửa giận trong lòng hạ xuống không ít. “Thanh Chi, chúng ta đi!” Tô Vân Thanh búng tay một cái, đi khỏi nơi này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]