Mấy năm trước sau khi rời đi Viêm Nương cho rằng, chắc là cuộc đời này sẽkhông trở lại Đài Loan nữa, nhưng làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, cô vẫn trở lại, hơn nữa lần này là cô cần xử lý công việc, đối mặt chínhlà Hoắc Đông Lưu người mà lúc ban đầu làm cho cô không muốn có bất kỳdính líu nào.
Nếu không phải bởi vì Hoắc Đông Lưu làm trở ngại kế hoạch của cô, cô cũng sẽ không ra mặt, mấy chuyện giữa bọn họ đều làchuyện cũ lúc còn trẻ, cô đã sớm không muốn suy nghĩ nhiều, huống chi đã nhiều năm không gặp, cả hai bên đều đã thay đổi, có thể quên thì hãyquên đi.
Cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết với dự án này, sau khilên chức quản lý, cô vì chuẩn bị kế hoạch dự án này mà tốn không ít thời gian, sao có thể vì một câu không thích hợp hoặc là sửa đổi kế hoạch dự án của đối phương mà hủy bỏ, loại lý do này cô không thể tiếp nhận; đặc biệt người bác bỏ lại chính là Hoắc Đông Lưu, làm cho cô càng cực kỳbất mãn hơn.
Vì thế, cô lấy thân phận đại diện cho công ty tínhđến công ty của Hoắc Đông Lưu mặt đối mặt mà bàn bạc; cô biết đây là cơhội cuối cùng của cô, mà cô sẽ không thất bại, đặc biệt đối thủ còn làHoắc Đông Lưu; trực giác của cô là Hoắc Đông Lưu đang hướng về phía cô,với lại dự án trước của người khác chưa bao giờ xảy ra loại vấn đề này,điểm này làm cho cô rất không phục.
Trên thực tế, cô không cầnmình làm như thế, với gia thế bối cảnh của cô, cùng với bốn ông anh cóthành tích riêng của ngày hôm nay, nếu như cô nguyện ý, cô có thể xingiúp đỡ từ các anh ấy, hoặc là trực tiếp đến công ty của bọn họ làmviệc, nhưng cô không muốn, điều này không phù hợp với cá tính của cô, cô thích mọi việc đều phải dựa vào chính mình, đặc biệt là công việc, lầnnày đối mặt với Hoắc Đông Lưu, trong lòng cô lại dâng lên tâm tình khiêu chiến năm đó.
Mười chín tuổi năm ấy khi rời khỏi Đài Loan, côvẫn chưa có cơ hội trở về, làm như vậy là vì mệnh lệnh của Viêm Nhân, cô vẫn hết sức nghe theo lời nói của người anh trai này, cô tin tưởng anhấy là vì muốn tốt cho mình.
Nhưng trong lòng cô, vẫn luôn có mộtký ức, giống như là không tìm được vị trí bày ra, hồi ức này cũng khôngkhắc sâu, bởi vì cô vẫn không muốn mình nhớ quá nhiều, cho tới bây giờ,cô vẫn không muốn suy nghĩ nhiều.
Ngày mai, cô có chuyện quantrọng phải làm, cô tin tưởng đó là trận đánh ác liệt, nhưng cô có lòngtin với mình, mặc kệ gặp phải khó khăn gì cô cũng sẽ không lùi bước.
Nhìn đồng hồ, cô ngồi ở trong phòng ăn nhà hàng đã được một một lúc rồi, vàthời gian hẹn với Viêm Giản cũng đã qua, vẫn không thấy bóng người củaanh ta.
Từ trước đến giờ cô yêu thích mặc trang phục khá trungtính, nhưng vì thích ứng với yêu cầu của ông chủ công ty, mấy ngày quacô miễn cưỡng thay đổi cách ăn mặc của mình, tận lực làm cho mình thêmmột chút hương vị phụ nữ.
Lại qua mấy phút, cô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Viêm Giản, đang lúc cô định tiến đến phía quầy hỏi thămthì sau lưng đã có người ôm rồi.
"Viêm Nương."
Không cần quay đầu lại cô cũng có thể biết là Viêm Giản, cô xoay người, ôm lại anh ta.
"Chờ đã lâu rồi à?"
Viêm Giản tươi cười mà nhìn cô, người này bề ngoài anh tuấn lại nghiêm túchấp dẫn người vô cùng, cô tin rằng giờ phút này đám phụ nữ trong phòngăn nhất định đều đã đem ánh mắt tập trung lên trên người bọn họ rồi.
"Cũng may, không tính là lâu."
Cô đi theo Viêm Giản trở lại chỗ ngồi thì cảm thấy phía sau lưng hình nhưcó người đang nhìn mình chằm chằm, mặc dù ánh mắt kia làm cô cảm thấykhông thoải mái, rồi lại giống như đã từng quen biết, làm cô không tựchủ được mà dừng bước, đồng thời cũng quay đầu tìm kiếm chỗ ánh mắt,nhưng cô không phát hiện được gì hết, khi cô còn muốn nhìn một chút nữathì Viêm Giản đã nhìn cô và hỏi dò.
"Sao thế?"
Viêm Nương nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
"Không có gì." Mặc dù trong lòng cô có nghi vấn, nhưng cô nghĩ tạm thời không để ý tới.
Nhưng cô đối với đột nhiên hoảng hốt của mình cảm thấy không hiểu, "Công việc còn bận không?" Vì không để cho Viêm Giản nhìn ra sự khác thường củacô, cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra và mở miệng.
Viêm Giản chỉ nhìn cô đầy thâm ý một lúc, rồi không có hỏi nhiều nữa mà cười , "Cũng được."
Đối với anh mà nói, vợ của anh là quan trọng nhất, đây cũng là nguyên nhântại sao anh lần lữa không chịu trở về Nhật Bản, là vì Hạng Uy Nhu khôngnỡ xa người nhà ở Đài Loan, cho dù cô ấy nói nguyện ý trở về Nhật Bảncùng với anh, nhưng anh không đành lòng nhìn thấy cô ấy mỗi ngày nhớnhà, vì thế anh chờ đợi; đồng thời cũng giúp đỡ quản lý công ty của Hạng Uy Nhu.
"Uy Nhu đâu rồi, sao không dẫn chị ấy tới?" Viêm Nươngrất yêu thích người chị dâu kia, trong nhu nhược mang theo kiên nghị, cô cho rằng đó là điều phù hợp nhất của phái nữ.
"Bận đi họp;" Nói đến bà xã, bất giác đáy mắt của Viêm Giản liền có nụ cười, khiến cho anh ta có vẻ mê người hơn.
"Không sao, chuyến đi này của em vẫn còn nhiều thời gian, hôm khác lại đến chào hỏi."
Viêm Giản gật đầu, "Em và công ty đối phương đã thương lượng rồi hả ?" Từtrước đến giờ Viêm Giản không có hỏi qua cuộc sống của Viêm Nương, từnăm Viêm Nhân mạnh mẽ yêu cầu Viêm Nương rời khỏi Đài Loan đến nay, bọnhọ hiểu, Viêm Nương trở lại Đài Loan đã có thể chín chắn để đối mặt vớirất nhiều chuyện rồi.
Năm đó con bé chỉ mới mười chín tuổi, chính là giai đoạn tò mò về tình cảm, nếu đối phương không phải là Hoắc ĐôngLưu, thì bọn họ sẽ cảm thấy vui vẻ vì cô em gái này, nhưng việc đờikhông thể như người đoán trước, phương pháp duy nhất của bọn họ chính là mang Viêm Nương đi.
"Ngày mai sẽ chính thức gặp mặt."
Trong lòng cô rất do dự có nên nói với Viêm Giản người mà lần này cô trở lạigặp chính là Hoắc Đông Lưu hay không, người con trai năm đó hại cuộcsống của cô có điểm nhơ đầu tiên.
"Đừng quá lo lắng, anh có lòng tin với em."
"Dạ."
Rồi sau đó hai người bắt đầu dùng cơm, đồng thời cũng hàn huyên mấy chuyệnvụn vặt ngày thường, lâu như vậy không gặp mặt, đúng là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Viêm Giản đã nhìn ra được em gái không tập trung.
Không biết tại sao, Viêm Nương lại cảm giác, có người vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, điều đó khiến cho cô không được tự nhiên mà nhìn kỹ, nhưng bởivì cô vẫn không tìm được nơi có ánh mắt kia nên lộ ra có phần đứng ngồikhông yên.
"Viêm Giản, em đi toilet một chút." Cuối cùng cô cũngđã không nhịn được, nếu không rời khỏi hiện trường, nói không chừng côsẽ đứng lên kêu to người nọ đừng nhìn mình nữa.
Viêm Giản cười và gật đầu một cái, sau khi Viêm Nương rời đi, anh ta quay đầu nhìn vềphía ánh mắt kia, từ rất sớm anh ta đã phát hiện có người nhìn chằm chằm vào Viêm Nương, vốn tưởng rằng là ánh mắt mến mộ, nhưng mà bây giờ anhta không còn nghĩ như vậy nữa.
Ánh mắt của anh ta chuyển sanglạnh lẽo, bởi vì người kia chính là người ban đầu bọn họ muốn Viêm Nương rời khỏi Đài Loan—— Hoắc Đông Lưu.
Hoắc Đông Lưu đang ngồi ởtrong góc cùng với một cô gái, ánh mắt của hắn ta nhìn về nơi xa, nếu mà Viêm Giản không sai, chắc là hắn ta nhìn về hướng Viêm Nương rời đi.
Theo anh biết, hiện nay sự nghiệp gia tộc của Hoắc gia hoàn toàn do HoắcĐông Lưu nắm trong tay, nhưng mà cho tới bây giờ hắn ta cũng không phảilà người hắc đạo, vậy không chỉ là cả gia tộc bọn họ bảo vệ cho hắn ta,thì cũng là bản thân Hoắc gia cố ý đi lên chính đạo, mấy năm qua, Hoắcgia đã từ từ tẩy trắng, tất cả chuyện này đều thuộc về công cùng với tác phong mạnh mẽ của Hoắc Đông Lưu, hắn ta không chỉ là đẩy thế lực giatộc lên đỉnh cao, đồng thời cũng thể hiện ra năng lực của cá nhân hắnta; người đàn ông bản lãnh như vậy, cũng khiến người khâm phục, nếukhông phải có gia tộc hắc đạo ở sau lưng của hắn ta, thì hắn ta chính là người đàn ông thích hợp với Viêm Nương nhất, và cũng chỉ có người đànông như vậy mới có thể xứng với Viêm Nương xuất sắc mạnh mẽ, nhưng màhai người lại vô duyên, như vậy lời như thế cũng không cần phải nhắclại.
Viêm Giản nhìn thẳng vào Hoắc Đông Lưu, trong mắt của hắn ta có ý lạnh vô cùng rõ ràng, trong nhận thức của anh, đó là người đàn ông ghen mới sẽ có ánh mắt cùng vẻ mặt như thế.
Hắn ta và Viêm Nương đã lâu như vậy không gặp, cộng thêm Viêm Nương thay đổi quá nhiều, đãsớm không còn là cô bé ban đầu, Hoắc Đông Lưu không nên nhanh như vậy đã nhận ra con bé; ngoại trừ hắn ta đã điều tra về con bé, hoặc là hắn tachú ý Viêm Nương đã lâu, nghĩ tới đây; bất giác Viêm Giản híp mắt lại,sau khi Viêm Nương rời khỏi Đài Loan, Hoắc Đông Lưu có từng âm thầm phái người điều tra Viêm Nương hay không, điểm này là mấy người bọn họ không có suy tính đến.
Lúc này, Hoắc Đông Lưu cùng với bạn gái hắn tađứng dậy rời đi, rồi sau đó biến mất ở chỗ rẽ, thật may là Viêm Nươngvẫn chưa trở lại chỗ ngồi, Viêm Giản vốn tưởng rằng sẽ không có chuyệngì, ai ngờ. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]