🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trương Đức Võ thản nhiên nói: "Được rồi, tôi cũng không nói linh tinh với mọi người nữa, hiện tôi sẽ bàn chuyện

chính với mọi người, mọi người biết ông lão đó ở đâu không, nếu biết hãy nói cho tôi."
Đám người đều sững sờ, bọn họ ngập ngừng, không biết trả lời như thế nào, bọn họ cảm thấy hết sức mờ mịt, vì đây là chuyện cấm kỵ, bọn họ không thể nói ra được.
Bọn họ bất đắc dĩ nhìn về phía Trương Đức Võ, nói với ông ta: "Anh, không phải chúng tôi không nói, chúng tôi thật không có cách nào, anh cũng biết quy định của Long Môn, nếu chúng tôi nói ra, chúng tôi sẽ bị liên lụy"

"Trước kia tôi chưa từng bạc đãi các cậu, bây giờ từng người các cậu đều từ nhân vật nhỏ mà trở thành thủ lĩnh ở Long Môn, tôi vẫn chưa từng xin các cậu giúp đỡ" Sắc mặt Trương Đức Vẽ trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm.
Mấy người đó đều hiểu Trương Đức Võ ám chỉ điều gì, bọn họ đều ngơ ngác, cảm thấy hết sức khó hiểu, nếu không phải tự mình chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ cảm thấy rất lúng túng.
Mấy người đó còn đang lưỡng lự, do dự không biết có nên nói cho Trương Đức Võ hay không, nhưng bọn họ lại sợ người Long Môn sẽ đến tìm mình gây phiền phức.
Nhìn vẻ mặt bọn họ, Trương Đức Võ đã hiểu được gì đó, ông ta nói: "Tôi nói thật cho mọi người biết nhé, đối với chuyện này, tôi cũng chẳng còn lựa chọn khác, tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, chuyện này mọi người hãy tự xem mà xử lý, hơn nữa chuyện này các cậu không nói tôi không nói, thì có ai biết được chứ?"
Bọn họ hơi ngây người, chợt cảm thấy Trương Đức Võ nói có lý, nếu bọn họ nói ra cũng có thể báo ân, hơn nữa
cùng lắm thì bọn họ giữ bí mật là được rồi, sẽ không có ai biết được.
Lúc này, mấy người đó mới hạ quyết tâm, nói với Trương Đức Võ: "Anh, chúng tôi sẽ nói cho anh biết." Bọn họ lập tức nói nơi ông nội Tần Tuyết Hàn bị giam cho Trương Đức Võ.
Sau khi biết vị trí, Trương Đức Võ cười nói: "Cảm ơn các cậu, tôi biết mình chưa từng bạc đãi các cậu, các cậu khiến tôi rất hài lòng."
Một người trong đó cười nói: "Anh Trương, anh xem anh đang nói gì vậy, tất nhiên chúng tôi ủng hộ anh" Lúc này, Trương Đức Võ mới nói: "Được rồi, bây giờ cũng không cần quan tâm nhiều chuyện vô dụng như vậy, hãy bình tĩnh một chút, mọi người hãy trở về đi, sau này chúng ta bớt thời gian ra ăn một bữa cơm."
Những người khác khẽ gật đầu, sau đó mới lục tục rời đi.
Sau khi trở về, Trương Đức Võ mới nói nơi ông nội Tần Tuyết Hàn bị giam cho Lý Phàm, Lý Phàm tán dương: "Không ngờ ông còn có bản lĩnh như thế, xem ra là tôi đánh giá thấp ông rồi, ông đúng là không khiến tôi thất vọng."
Sau khi được Lý Phàm khích lệ, Trương Đức Võ cảm thấy rất vui vẻ, gãi đầu nói: "Ha ha, có thể giúp được cậu Lý là vinh hạnh của tôi"
Lúc này, Lý Phàm mới bắt đầu hành động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.