Cậu Trường thấy vậy, sắc mặt trở nên rất kì lạ, anh ta không ngờ Cố Họa Y lại không cho anh ta mặt mũi như vậy, anh ta cảm thấy rất ngại ngùng vì điều này.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin là thật, một lúc lâu sau anh ta cũng không hiểu ra là vì sao.
Cố Họa Y nhàn nhạt nói: “Bảy tỉ này, tôi lấy ra được, nhưng tôi thấy không phục, đây không phải lỗi của tôi, dựa vào đâu bắt tôi bỏ ra bảy tỉ”
Nếu là lỗi của cô, cô sẽ thoải mái đến người ta, nhưng đây không phải lỗi của cô, sao cô phải làm vậy chứ.
Hơn nữa tiền này không phải cô in ra mà có, cô cũng phải trải qua bao nhiêu khó khăn, vất vả mới kiếm được, nên bảy tỉ này cô không thể dễ dàng bỏ ra được.
Lúc này, sắc mặt cậu Trường trầm xuống, anh ta tặc lưỡi nói: “Xem ra cô không chịu nhận, nếu đã như vậy thì bắt lại thôi, nhốt lại mấy ngày, đợi có kết quả là được rồi.”
Cố Họa Y cười khẩy: “Ngại quá, tôi muốn tự gọi điện, để bọn họ xác minh lại”
Cậu Trương lại cười: “Haha, tôi nói thật với cậu, cậu có tìm ai đến cũng vô dụng thôi, bọn họ đều biết tôi.”
Cố Họa Y không ngờ đối phương lại nói như vậy, việc này khiến cô cảm thấy đau đầu.
Lý Phàm an ủi Cố Họa Y, cho đối phương một nụ cười tự tin: “Yên tâm đi, còn có anh ở đây.”
Cố Họa Y nghe Lý Phàm nói vậy thì ngơ ra, cô nhìn nụ cười tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604784/chuong-1293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.