Sở Trung Thiên thở dài nói: “Cậu Lý, cách này của cậu thì không có vấn đề gì, chủ yếu là người nước Anh Đào khí thế hừng hực, e là bọn họ sẽ không dễ dàng bị dọa sợ đâu”
Lý Phàm nghe thấy vậy thì ngơ ra, anh cũng không ngờ Sở Trung Thiên lại nghĩ như vậy, anh nói với Sở Trung Thiên: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, vẫn nên bình tĩnh một chút thì tốt hơn.”
Sở Trung Thiên không phủ nhận, gật đầu, ông ta tin lời Lý Phàm nói là thật. Lúc này hai đám người thất bại kể lại mọi chuyện cho thủ lĩnh nước Anh Đào.
Thủ lĩnh nước Anh Đào nghe được chuyện này, không thể nào bình tĩnh nổi nữa, ông ta không ngờ người mình phái đi lại vô dụng như thế, nhanh như vậy đã trở về rồi, ông ta cảm thấy vô cùng thất vọng với điều này.
Ông ta còn cho rằng người mình phải đi là vô địch thiên hạ, bây giờ xem ra, là ông ta nghĩ nhiều rồi. Sắc mặt thủ lĩnh nước Anh Đào trở nên nặng nề, ông ta rơi vào trầm tư.
Sau đó có một cậu thanh niên bước tới, anh ta chắp tay nói với thủ lĩnh nước Anh Đào: “Thủ lĩnh, lúc này, ông và tôi vẫn nên bình tĩnh một chút thì tốt hơn, tên nhóc đó đã dám đến thì tôi sẽ khiến cho cậu ta không có đường nào mà trở về”
Thủ lĩnh nước Anh Đào nghe thấy vậy, vô thức ngẩng đầu nên, ông ta cũng khá quen thuộc người này, biết đối phương là ai, nếu đối phương đã mở lời, có lẽ là vẫn còn cơ hội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604781/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.