Mặc dù làm vậy là phá hỏng đường tiền tài của đám côn đồ, nhưng Lý Phàm không quan tâm nhiều đến thế, anh tới để lấy mảnh chìa khóa Long Môn,
nếu đám người đó thức thời thì không nên chặn trước mặt anh.
Trương Đức Võ nghe xong thì hơi sửng sốt, ông không ngờ Lý Phàm lại nghĩ ra cách đó, làm ông rất bất ngờ, nếu không chính tại nghe thấy, ông không dám tin đây là sự thật.
Trương Đức Võ bội phục: “Lão đại, cậu thật lợi hại, ngay cả cách như vậy cũng nghĩ ra được” Lý Phàm xua tay, chuyện này thật sự chỉ là chuyện vặt vãnh, chẳng đáng là gì với anh, chỉ cần anh muốn hành động, thì không ai có thể ngăn cản anh. Trương Đức Võ cảm thán, rất sùng bái Lý Phàm.
Giờ Lý Phàm và Trương Đức Võ đã đi ra ngoài, lúc hai người nhìn thấy đám người đó thì tâm linh tương thông liếc nhìn nhau, chuyện đã đến nước này, bọn họ đều biết nên làm gì rồi.
Lúc đám côn đồ đi tới trước mặt tên nhà giàu, thì bắt đầu ra tay với anh ta, anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngẩn người, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tên nhà giàu mắc chứng mù mặt, lúc nhìn thấy có người ra tay với mình thì bắt đầu hoảng loạn, liên tục cầu cứu, hy vọng có người tới cứu mình. Mấy tên côn đồ khác thấy thể thì mỉm cười ngay, bắt đầu triển khai theo kế hoạch ban đầu.
Nhưng một giây sau, bọn họ đã sửng sốt, bọn họ nhìn thấy Lý Phàm bỗng xuất hiện thì lộ vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604745/chuong-1254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.