Sau khi người mặc vest đứng dậy thì bị ánh mắt của Lý Phàm khoá chặt, anh ta muốn bỏ chạy theo bản năng nhưng lại bị Lý Phàm nắm bả vai, thản nhiên nói: "Nếu không muốn chết thì đừng bán mạng cho Long Hậu bán mạng, nếu không tôi sẽ cho anh biết tay."
Người đàn ông mặc vest ngây thơ nghĩ rằng đối phương sợ Long Hậu, anh ta không ý thức được chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, anh ta không nên đem Long Hậu ra làm lá bài tẩy của mình mà thốt ra những câu ngu ngốc: "Sao nào, mày dám đánh tao sao? Dám thì tới đi, tao cũng muốn xem xem mày lợi hại thế nào, trong mắt tao mày chỉ là một thằng rác rưởi.”
Lý Phàm nghe vậy lập tức cười khinh thường, lúc này rồi mà đối phương vẫn còn nói khoác như vậy, thế chẳng phải là đang tự chuốc lấy cực khổ sao? Anh quyết định phải khiến đối phương trả giá.
Anh siết chặt vai đối phương, người mặc vest nhận ra vai càng ngày càng đau, thậm chí còn nghe thấy tiếng lách cách, trong lòng bắt đầu lo sợ, anh ta linh cảm rằng người kia nhất thể sẽ dồn mình vào chỗ chết.
Giờ phút này người đàn ông mặc vest bắt đầu luống cuống, anh ta cũng không ngốc đến mức không nhận ra đối phương định làm thật nên vội vàng cầu xin Lý Phàm tha thứ: "Đại ca, xin anh hãy tha mạng cho tôi đi mà, tôi biết tôi không phải là đối thủ của anh, bây giờ tôi thật sự biết sai rồi.”
"Bớt làm bộ làm tịch đi, vừa rồi có nghe lọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604741/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.