Hóa ra lúc Lý Phàm thấy Trúc Hoa Nguyệt không ở đó, anh đã cố ý đến quán café mà đối phương thường đến để tìm người, kết quả anh lại không thấy cô ta đâu, trong lòng liền có dự cảm không hay.
Đôi tai anh nhạy bén nghe thấy tiếng hét của Trúc Hoa Nguyệt, sau khi nghe thấy tiếng hét của Trúc Hoa Nguyệt, anh vô thức chạy đến đây, lúc này mới nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt đang bị bao vây.
Khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, anh không thể bình tĩnh nổi nữa, bất kể như thế nào anh cũng phải ngăn cản mọi chuyện này lại mới được, nếu không, mọi chuyện nhất định sẽ vượt xa ra khỏi tưởng tượng của anh, nghĩ đến đây, anh bắt đầu ra tay với đám người kia.
Người đàn ông mặc vest không biết Lý Phàm, thấy Lý Phàm dám ngăn cản chuyện này, anh ta khinh thường, chắn trước mặt Lý Phàm, cười một cách xấu xa nói: “Nhóc con, muốn anh hùng cứu mỹ nhân à, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu thấy sự lợi hại của tôi.”
Lý Phàm thấy vậy, anh cười nhưng không nói, coi như không có chuyện gì xảy ra, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn dám ngăn cản anh, không phải đang tìm chết thì là gì chứ, anh đã nghĩ ra cái giá đắt đỏ nhất cho đối phương rồi.
Anh đánh mạnh một quyền lên người người đàn ông mặc vest, anh ta ngơ ra, nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh ta cũng không dám tin là thật.
Anh ta đã luyện tán thủ mấy năm, nhưng ai ngờ được anh ta lại bị đối phương đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604738/chuong-1247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.