🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Được, chờ tôi tìm được chiếc chìa khóa bị hỏng khác rồi sẽ lại tới tìm ông." Lý Phàm không quên nói mấy câu khách khí.
Sau khi hàn huyên với ông lão một lúc, Lý Phàm mới cùng Trương Đức Võ rời khỏi nơi này.

Trương Đức Võ bất đắc dĩ nói: "Xem ra thật không thể sao chép chìa khoá Long Môn được, cậu Lý, tôi thấy hay là quên chuyện này đi thôi."
Lý Phàm suy nghĩ một chút, cũng không cần thiết tốn công tốn sức đi mở kho báu Long Môn ra, ngộ nhỡ mở ra rồi, cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Cộng thêm bản nhái của chìa khóa Long Môn khó tìm như thế, dù có là người Long Môn thì chắc cũng không thể làm được.
Mà lúc này, sau khi trở về, Bạch quân sư lập tức tố cáo với Long Hậu.
Sau khi chỉ thấy mình Bạch quân sư trở về, Long Hậu biết ngay kế hoạch của đối phương đã thất bại, bà ta tức giận nói: "Đại sư kia đâu, sao anh không mời ông ta đến đây, không phải tôi đã nói với anh muốn anh không tiếc bất cứ thủ đoạn hay trả giá thế nào hay sao?"
"Tôi thật muốn mời ông ta đến, nhưng mà Lý Phàm cũng ở đó." Bạch quân sư cười khổ một tiếng.
Long Hậu sửng sốt mấy giây sau, có vẻ không tin lắm nói: "Ông đừng nói linh tinh, sao Lý Phàm lại ở chỗ đó?"
Thấy Long Hậu không tin, Bạch quân sư đành kể hết đầu đuôi sự việc ra.
Sau khi biết được sự thật, Long Hậu rơi vào trầm tư, nỉ non: "Ông chắc Lý Phàm cũng vì chìa khoá Long Môn mà tới chứ?"
"80% là như vậy." Bạch quân sư khẽ gật đầu.
Long Hậu âm thanh lạnh lùng nói: "Vậy ông quay về làm gì, tuyệt đối không thể để cậu ta lấy được chìa khóa Long Môn, ông hãy đi một chuyến nữa, mang đại sư đó đến cho tôi."
Bạch quân sư hơi do dự nói: "Nhỡ tên đó cũng ở đó thì làm thế nào."
Nếu Lý Phàm ở đó, ông ta cũng không dám giở bất kỳ trò gì.
Long Hậu nhìn ông ta như nhìn kẻ ngu, lạnh lùng nói: "Chuyện này còn cần tôi dạy ông sao? Ông không biết chờ tên đó đi rồi hành động cũng không muộn sao? Thật là một kẻ ngu ngốc."
Lúc này, Bạch quân sư mới vội vàng khởi hành.
Bạch quân sư vỗ trán một cái, rồi mới lấy lại tinh thần, sau đó lập tức đi làm theo ý của Long Hậu đã nói, giờ ông ta chỉ có suy nghĩ duy nhất đó là mang người về.
Trong lòng Long Hậu rất khẩn trương, bà ta không ngờ Lý Phàm cũng bắt đầu nhằm vào chìa khoá Long Môn, nếu như vậy thì phiền phức rồi, đây chính là lo lắng duy nhất của bà ta.
Bà ta cực kì đau đầu, ngộ nhỡ Lý Phàm mở được kho báu của Long Môn, nói không chừng anh sẽ trở thành thừa kế Long Môn.
Dù sao lão Long Vương đã từng nói, bất kể ai mở được kho báu Long Môn thì người đó đều trở thành người thừa kế Long Môn, bất kể đó là người trong hay ngoài Long Môn.
Trong lòng Long Hậu bắt đầu có dự cảm không tốt, nên bà ta mới tốn công tốn sức đi quấy nhiễu Lý Phàm, dù có dốc hết tâm sức cũng không thể để Lý Phàm lấy được chìa khóa, bằng không, hậu quả sẽ hết sức nghiêm trọng.
Khi đang chuẩn bị lên xe, Lý Phàm chợt nghĩ đến gì đó, anh quay người nói với Trương Đức Võ: "Không được, chúng ta phải trở về một chuyến, e là đại sư sẽ gặp phiền phức."
Nghe vậy, Trương Đức Võ sững sờ, lúc lâu sau vẫn không hiểu được ý của Lý Phàm.
"Cậu Lý, cậu nói thế nào có ý gì?" Trương Đức Võ không khỏi tò mò, hỏi.
Lý Phàm không nói gì, chỉ quay lại chỗ ở của đại sư một chuyến.
Quả nhiên đúng như anh dự đoán, anh vừa đi tới nơi này thì Bạch quân sư đã mang theo người đi hai xe van tới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.