Nếu ánh mắt có thể giết người, anh ta chắc chắn sẽ giết chết đối phương.
Cậu cả nhà họ Vương vẻ mặt nghiêm túc nói: "Được rồi, trò đùa nên kết thúc rồi."
Đồng thời anh ta mỉm cười ra dấu tay ra hiệu mời Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ gật đầu, rồi mới đi theo cậu cả nhà họ Vương tới biệt thự số 001.
Trương Đức Võ cảm thấy mọi việc cứ như nằm mơ, tất cả diễn ra quá nhanh rồi.
Lúc này ông cụ nhà họ Vương đang ở cổng chờ đợi, vừa nhìn thấy Lý Phàm, ông ta hơi sững sờ, gương mặt hồ hởi lập tức trầm xuống. Ông ta còn tưởng là nhân vật lớn gì, hóa ra lại là một thằng nhóc bắt mũi chưa sạch.
"Sao chỉ có hai người bọn họ? Còn có người khác không?" Nói ra lời này, có nghĩa ông cụ nhà họ Vương không có hứng thú với Lý Phàm, cũng không thừa nhận Lý Phàm là nhân vật lớn mà Sở Trung Thiên đã nhắc đến.
Cậu cả nhà họ Vương lắc đầu.
Ông cụ nhà họ Vương dò hỏi: "Hai vị, hai người và Sở Trung Thiên có quan hệ như thế nào?"
"Tôi là bạn của Sở Trung Thiên." Lý Phàm cười nói.
Nghe vậy, ông cụ nhà họ Vương lập tức cười mỉa, giễu cợt: "Ha ha, tên nhóc nhà cậu quá phách lối rồi, cậu nói cậu là bạn của Sở Trung Thiên, cậu có bằng chứng gì không, quan trọng là cậu phải đưa ra được chứng cứ, nếu không đưa ra được thì bớt tỏ vẻ với tôi đi."
Lý Phàm cười nói: "Ông tin hay không là việc của ông, lần này tôi tới tìm ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604691/chuong-1200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.