Bạch quân sư hừ lạnh: “Ông không hoàn thành nhiệm vụ còn đòi nhiều tiền như vậy, đúng là mơ mộng hão huyền.”
Cổ Vương biến sắc, vô thức thúc giục cháu trai mình ra tay, Bạch quân sư vẫy tay, thuộc hạ anh ta vội rút súng ra, chàng trai trẻ nhất thời sợ hãi.
Bạch quân sư cười khinh bỉ: “Thời thế thay đổi, giờ ai còn chơi trò đó nữa.”
Chi phiếu trên người Cổ Vương nhanh chóng bị Bạch quân sư giành lấy, rồi mới dẫn người rời đi.
Cổ Vương vô cùng tuyệt vọng, ông vốn định dựa vào khoản tiền đó để chữa trị vết thương ở chân, ai ngờ Bạch quân sư lại lấy tiền đi mất, làm ông cực kỳ đau đầu.
Ông suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết nên làm gì mới tốt, cảm thấy rất buồn bực.
Sau khi đến bệnh viện, vì Cổ Vương không đóng đủ tiền, cuối cùng đã bị cưa chân.
Trong lòng Cổ Vương hận Lý Phàm muốn chết, thầm nghĩ nếu có cơ hội, ông nhất định sẽ báo thù.
Lý Phàm hắt xì, tức giận nói: “Là tên ngốc nào đang mắng mình vậy?”
“Cái đó cậu Lý, có phải chúng ta nên hành động rồi không?” Trương Đức Võ bỗng lên tiếng hỏi.
Lý Phàm nghe vậy thì hiểu rõ hàm ý của Trương Đức Võ, chuyện về chìa khóa Long Môn đã gác lại lâu như vậy, giờ đã đến lúc hành động rồi, anh phải lấy được nó trước Long Hậu và Đại Long Vương.
Mặc dù anh không biết rốt cuộc kho báu Long Môn có những gì, nhưng anh có thể chắc chắn một điều, đồ vật ở trong đó sẽ cực kỳ giá trị, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604686/chuong-1195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.