Vương Ngọc bắt đầu hoảng hốt, ngộ nhỡ làm lớn chuyện, vậy thì bà ta sẽ mất hết mặt mũi, bà ta lập tức nghiến răng một cái, bắt đầu cúi đầu nói với Vương Cẩn Mai: “Chị, em sắp toi đời rồi, bọn họ muốn em bồi thường bốn mươi lăm tỷ, nhưng mà em không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.”
Khi Vương Cẩn Mai định nói gì đó thì Cố Họa Y hỏi ngược một câu: “Ngại quá, khi các người nói chuyện với mẹ tôi như vậy, các người có nghĩ tới chuyện này hay không?”
Nghe vậy, mấy người Vương Ngọc đều cảm giác đang hỏi mình, bây giờ, trong lòng bọn họ đang hối hận muốn chết, nếu sớm biết sẽ đến bước đường hôm nay thì bọn họ cũng sẽ không vì sĩ diện mà làm việc quá khả năng nữa.
“Chúng em biết sai rồi.” Vương Ngọc nhìn Vương Cẩn Mai khẩn cầu nói: “Chị, chị không thể nhìn thấy tất cả chúng em không trả nổi tiền bị người ta đòi nợ chứ.”
Cuối cùng, Vương Cẩn Mai cũng mềm lòng, bà ta bất giác nhìn về phía Lý Phàm, trên người bà ta cũng không có nhiều tiền như vậy, nhưng bà ta cũng không chắc Lý Phàm và Cố Họa Y có thể bỏ ra chừng đó tiền hay không.
Nói thật, Lý Phàm vẫn luôn cảm thấy gai mắt với mấy người Vương Ngọc, nhưng dù bọn họ có quá đáng nữa thì vẫn là người một nhà.
Đối phương xảy ra chuyện như vậy, anh cũng không tiện ngồi yên không quan tâm.
Lúc này, ông chủ cửa hàng đã đi ra, khi nhìn thấy Lý Phàm, ông ta rất ngạc nhiên, thật ra trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604676/chuong-1185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.