Nhưng giờ Trương Đức Võ lại chật vật như vậy, chỉ có thể dùng một chữ thảm để miêu tả, tất nhiên, Lý Phàm không có suy nghĩ của thánh mẫu.
Anh biết Trương Đức Võ bị như vậy là do ông ta tự chuốc lấy, giờ anh đã hiểu thế nào là người đáng thương ắt có chỗ đáng hận rồi.
Trương Đức Võ rơi xuống mức này, là do bình thường ông ta đã làm nhiều chuyện ác, nên bị ức hiếp như vậy cũng là chuyện thường tình.
Ngược lại Lý Phàm rất ủng hộ mấy người đã đánh Trương Đức Võ.
Trương Đức Võ bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết, dù ông cầu xin thế nào cũng vô ích, giờ trong lòng hối hận muốn chết, nhưng ông đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Lý Phàm nghĩ anh tìm Trương Đức Võ là vì có chuyện quan trọng cần phải thương lượng, nếu giờ ông ta bị đánh chết, hoặc bị đánh đến mức không thể nói được nữa, vậy chẳng phải anh đã tới đây vô ích rồi ư?
“Mấy người một vừa hai phải thôi, mau ngừng tay lại đi!” Giọng nói lạnh lùng của Lý Phàm bỗng vang lên, đồng thời túm lấy nắm đấm của một tên trong đó.
Mắt thấy cú đấm đó sắp đánh trúng đầu mình, Trương Đức Võ suýt sợ chết khiếp, vội nhắm tịt mắt lại, nếu nó giáng xuống thì ít nhất ông cũng phải bị chấn động não.
Nhưng mấy giây sau, ông lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, cộng thêm việc đám người kia bỗng ngừng tay lại, nên ông mở mắt ra theo bản năng.
Ông không nhìn thấy chính mặt Lý Phàm, tưởng người cứu mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604635/chuong-1144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.