Đại Long Vương và Long Hậu không quan tâm nhiều như vậy, mục đích của họ rất đơn giản, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy kết quả, còn quá trình chẳng hề quan trọng với họ.
Ngũ Long Vương cảm thấy mình rất oan uổng, ông có thể làm được gì chứ?
Lúc này Đại Long Vương cười khẩy: “Ngũ Long Vương, lẽ ra khoảng thời gian này ông đã dẫn người quay về rồi, nhưng ông lại kéo dài đến khi cậu ta tới.”
Ngũ Long Vương nghe thấy câu chất vấn của Đại Long Vương thì hít sâu một hơi, ông không ngờ ông ta lại đoán ra, ông lau mồ hôi lạnh, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
“Cái đó, quả thật tôi có công việc khác nên đã kéo dài thời gian.” Giờ Ngũ Long Vương vẫn không quên viện cớ.
Đại Long Vương không hề cho Ngũ Long Vương cơ hội này, trong mắt ông, ông ta đã không còn giá trị nào nữa, nên phất tay ngay.
Nhất thời có người dẫn Ngũ Long Vương đi, ông ta biết rõ tiếp theo mình sẽ gặp chuyện gì, nên rất bất ngờ hít sâu một hơi.
Nếu không tận mắt chứng kiến, ông sẽ không tin chuyện này là thật.
“Cái đó, tôi biết sai rồi, tôi không dám làm thế nữa.” Ngũ Long Vương vội cầu xin Đại Long Vương.
Nhưng Đại Long Vương làm như không nghe thấy, thẳng thừng phớt lờ ông ta.
Đây chính là kết quả mà Long Hậu mong muốn, Ngũ Long Vương chết rồi, ngược lại là chuyện vô cùng tốt với bà, bà muốn ông ta chết không được mà sống cũng chẳng xong.
Trong lòng Ngũ Long Vương bắt đầu suy sụp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604632/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.