“Cậu Lý, cái đó, anh hai của tôi đi rồi, có phải tôi cũng nên đi rồi không?” Thanh Đế cũng trở nên căng thẳng, ông thấy chỉ còn một mình ông thì rùng mình, rồi không nhịn được hỏi.
Lý Phàm lạnh nhạt hỏi: “Ông muốn làm gì?”
Thanh Đế nghe thấy câu hỏi của Lý Phàm thì sắc mặt hơi lúng túng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, nói thật ông cũng không dám trò chuyện với anh.
Chủ yếu là vì ông sợ Lý Phàm, dù gì anh cũng tạo bóng ma quá lớn cho ông, ông đã nhiều lần trêu chọc anh, ông cũng không ngốc nên khẳng định rằng Lý Phàm sẽ không bỏ qua cho ông.
Càng nghĩ thế ông càng trở nên càng hoảng hốt, ông chắc chắn mọi thứ ở trước mắt đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông. Thanh Để ho khan nói: “Nếu cậu thả tôi ra, tôi bảo đảm bọn họ sẽ tiếp tục lựa chọn hợp tác với cậu”
Lý Phàm nghe đến đây thì như nghe thấy câu chuyện rất buồn cười, đến nước này rồi mà đối phương vẫn nói đùa với mình, đúng là suy nghĩ viển vông. Lý Phàm khẳng định chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, anh đã sớm biết kết cục cuối cùng sẽ thế này, nên rất khinh bỉ Thanh Đế.
Đối phương dùng chiêu này một lần còn được, nhưng nếu dùng hai lần thì không còn linh nghiệm nữa, Lý Phàm cực kỳ xem thường Thanh Đế, anh cho rằng ông ta đang rảnh rỗi gây sự.
Nếu đã như thế, anh sẽ cho ông ta mở mang tầm mắt về sự lợi hại của anh. Thanh Đế nghe vậy thì hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604616/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.