Thấy bộ dạng cậu Văn như vậy, Trúc Hoa Nguyệt dở khóc dở cười, chợt lấy ra một ít thuốc giải đưa cho cậu Văn nói: “Đây là lần đầu nên tôi cảnh cáo, mong rằng lần sau anh thành thật một chút, bằng không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Nghe đến đó cậu Văn giật mình một cái, vội vàng ôm quyền về phía Trúc Hoa Nguyệt. Anh ta biết đối phương lợi hại, cho nên anh ta sẽ không dám trêu chọc nữa.
Sau khi khôi phục bình thường, anh ta quay sang những người khác nói: “Cái đám vô dụng các người.”
Người của nhà họ Văn đều không còn lời nào để nói, tốt xấu gì bọn họ cũng đã cứu đối phương, vậy mà đối phương lại không hề cảm kích, trái lại còn mắng chửi, điều này khiến trong lòng bọn hắn vô cùng khó chịu.
Thế nhưng lúc này bọn họ cũng không muốn so đo với cậu Văn.
Cậu Văn biết Trúc Hoa Nguyệt lợi hại cho nên không dám chọc vào Trúc Hoa Nguyệt, anh ta giật mình một cái, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Sau đó cậu Văn rời khỏi hiện trường, trở về vị trí của mình.
Mọi người cũng bị chiêu này của Trúc Hoa Nguyệt doạ sợ, dù sao hành vi đó cũng quá doạ người, nói bọn họ không sợ thì khẳng định là giả.
Trúc Hoa Nguyệt ưỡn lưng một chút, quay sang nói với những người khác: “Các người thành thật một chút cho tôi, nếu như dám không thành thật, đừng trách tôi không khách khí.”
Tất cả mọi người đều rùng mình một cái, Lý Phàm thấy thế thì bất đắc dĩ mỉm cười. Trúc Hoa Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604583/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.