Lý Phàm làm như không nghe thấy gì, trực tiếp làm ngơ, Trương Tiêu sốt ruột, anh ta vô thức ôm lấy chân Lý Phàm, nói: “Tôi biết sai rồi, xin cậu nể tình chúng ta là bạn hồi tiểu học, cậu giữ cái mạng này cho tôi đi.”
Sau khi thấy dáng vẻ này của đối phương, trong lòng lại thấy không thoải mái, giúp cũng không được mà không giúp cũng không được, chủ yếu đối phương quả thật là không có lương tâm, gần như không có một lời nói thật lòng nào.
Đổi một cách nói khác, thì chính là miệng chó không mọc được ngà voi.
Trương Tiêu thấy Lý Phàm đồng ý, liền thấy vui mừng, vô thức ôm lấy Lý Phàm.
Mà trên người Trương Tiêu lại có máy nghe lén, vẫn có người luôn theo dõi sát sao Trương Tiêu, khi bọn họ biết được tin tức này thì liền biết Trương Tiêu đã không còn có thể lợi dụng được nữa.
“Đi, xử lí cậu ta.” Đám sát thủ trốn trong
góc khuất, lần lượt ngắm súng về phía Trương Tiêu, vì không giảm thanh nên tiếng súng rất lớn.
Lý Phàm cũng chú ý đến tiếng súng, anh nhận ra phương hướng của tiếng súng là nhằm về phía anh và Trương Tiêu, anh Vô thức tránh đi, tiện tay đầy Trương Tiêu ra.
Đám người kia biến sắc, bọn họ từng nhận được thông tin, nếu một lần không thành không thì phải lập tức rời đi, VÌ rất nhanh thôi Lý Phàm sẽ đuổi kịp đến.
Lý Phàm nhìn thấy đám người kia chạy nhanh như vậy cũng không đuổi theo, đám người này xem như là thức thời, không ở lại lâu.
“Xong rồi, tôi chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604500/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.