Anh hỏi tới lần thứ ba, Hà Băng mới phản ứng lại, cô ngơ ngác nhìn Lý Phàm, không biết tại sao anh lại hỏi thế, sau đó cô mới hoàn hồn lại, chỉ vào chiếc tủ sau lưng anh.
Lúc này Lý Phàm mới xoay người chọn một chiếc chăn tối màu, cười nói: “Chúc cô ngủ ngon.”
Hà Băng trợn mắt, cô đang ở ngay trước mắt, chẳng phải anh đang bày tỏ sự nôn nóng của mình à? Lúc cô tưởng Lý Phàm định trải chăn lên giường, thì một giây sau cô đã bị hành động của anh làm cho sửng sốt.
Không ngờ cô lại thấy Lý Phàm ôm chăn đi ra ngoài, nếu không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không dám tin đây là sự thật, cô nhất thời hóa đá tại chỗ, chuyện này là sao?
“Anh định đi đâu thế?” Hà Băng không nhịn được hỏi.
Lý Phàm cười đáp: “Tôi sẽ ngủ trên sofa.”
Anh biết Hà Băng không tin tưởng anh cho lắm, hơn nữa cô có thể đồng ý, chủ yếu là vì người phụ nữ trung niên ở bên cạnh yểm trợ, nhưng anh lại không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Nên anh rất tôn trọng suy nghĩ của Hà Băng, cô nghe đến đây thì nhất thời không biết nên làm gì, cô không ngờ Lý Phàm lại nói như thế, nên rất ngạc nhiên.
Nếu không chính tai nghe thấy, cô sẽ không dám tin đây là sự thật.
Cô lắc đầu, tưởng đây là phép khích tướng của Lý Phàm, nói không chừng anh đang đổi lấy lòng thông cảm của mình, nên không lên tiếng ngay, quả nhiên Lý Phàm không hề ngừng lại, mà ôm thẳng chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604445/chuong-954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.