🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng trước mắt, ông chưa từng nghe nói ở Hán Thành có nhân vật nổi tiếng như Lý Phàm, ông nghĩ chắc chắn thân phận của anh không hề đơn giản.
Nên ông muốn thông qua chuyện này để hiểu rõ hơn về Lý Phàm.

Lý Phàm cũng nhìn ra người đàn ông trung niên rất xem trọng công việc của mình, nên khẽ cười, nhưng không nói gì.
Người đàn ông trung niên thấy Lý Phàm không chịu nói thì cũng thức thời không hỏi nữa.
Nhất thời bầu không khí lại chìm vào im lặng, mặc dù tình huống nguy cấp nhất đã qua đi, nhưng trước mắt vẫn còn một chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý.
Em trai của Hà Băng thấy cả nhà nhìn mình bằng ánh mắt chỉ tiếc mài sắt không thành thép, thì nhất thời không có chỗ dung thân, từ chuyện này anh ta mới biết, rốt cuộc mình đã phạm phải sai lầm lớn thế nào?
Người đàn ông trung niên nói với em trai Hà Băng: “Kể từ hôm nay, con không còn là con trai của ba nữa, ngày mai chúng ta sẽ đến tòa án cắt đứt quan hệ cha con.”
Ông nghĩ con trai phá của này của mình là con ghẻ, dù chuyện này đã trôi qua, nhưng chắc chắn đối phương vẫn sẽ phạm phải sai lầm lớn hơn.
Hôm nay chỉ có thể nói là may mắn, có Lý Phàm trả tiền giúp, mới vượt qua được nguy cơ, nhưng lần sau, sau sau nữa thì sao?
Nên người đàn ông trung niên càng không dám nghĩ tiếp, mọi người có mặt ở đây đều không nói đỡ cho em trai Hà Băng, bọn họ đều cho rằng anh ta đáng đời, tự mình chuốc lấy.
Em trai Hà Băng vẫn không biết sai, ngược lại còn hừ lạnh: “Chỉ cần ba cho con ba trăm nghìn, chắc chắn con sẽ thắng lại hết.”
Lý Phàm nghe anh ta nói vậy thì chỉ có thể nhận xét một câu, đây chính là tâm lý con bạc, luôn mang chấp niệm mình sẽ thắng, nhưng thực chất lại thua mãi.
Người đàn ông trung niên không hề tin tưởng đối phương, hoàn toàn thất vọng về con trai mình, lúc trước ông cho đối phương nhiều tiền như vậy, nhưng anh ta vẫn thua sạch, dù cho thêm ba trăm nghìn nữa cũng chẳng ăn thua gì.
Em trai Hà Băng vô thức nhìn về phía Lý Phàm rồi nói: “Anh rể, hay là anh cho em mượn một khoản tiền đi!”
Lý Phàm cười khẩy: “Tôi cho cậu mượn một khoản tiền, cậu suy nghĩ quá ngây thơ rồi đấy, tôi nói cho cậu biết, đây là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.”
Em trai của Hà Băng chủ yếu là nhìn trúng Lý Phàm giàu có, nên mới nghĩ đến việc mượn tiền anh ấy, nếu anh ấy cho anh mượn tiền thì không còn gì bằng.
Lý Phàm biết nếu anh cho đối phương mượn tiền, thì đó chính là nối giáo cho giặc.
Hà Băng đỏ mặt, lạnh lùng nói với em trai: “Em đừng ăn nói bậy bạ, chị và anh ấy vẫn chỉ là bạn bè thôi.”
Không biết tại sao, người đàn ông và người phụ nữ trung niên chợt nhận ra Lý Phàm và con gái họ rất xứng đôi, nếu hai người có thể ở bên nhau thì đây đúng là chuyện tốt.
Em trai của Hà Băng bỗng bắt đầu uy hiếp Lý Phàm: “Nếu anh không cho tôi mượn tiền, chắc chắn tôi sẽ không để anh sống thoải mái.”
Lý Phàm nhất thời dở khóc dở cười, không hiểu rốt cuộc em trai Hà Băng đang làm trò gì, anh ta nghiến răng nói: “Đã mấy ngày rồi tôi không có chơi, hôm nay tôi nhất định phải đi qua đó, mọi người phải cho tôi ba trăm nghìn.”
Hà Băng rất thất vọng về em trai mình, cô tưởng đối phương đã hối cải làm người mới rồi, ai ngờ vẫn không hề thay đổi, hơn nữa càng trở nên trầm trọng hơn.
Cô hoàn toàn từ bỏ mọi kỳ vọng, vì biết đối phương đã hết thuốc chữa.
Lý Phàm không hiểu tại sao Hà Băng lại không bắt người lại, nên không nhịn được nhắc nhở: “Giờ cô có thể bắt cậu ta lại, khống chế mấy ngày.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.