🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Phàm đột nhiên nhận ra bầu không khí bắt đầu khác lạ, hình như từ khi cậu chàng này xuất hiện thì bầu không khí bắt đầu có biến hóa tinh tế.
Điều này làm cho Lý Phàm có chút khó hiểu, Lý Phàm cho rằng trong chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó.

Người đàn ông trung niên lập tức để đũa xuống, vẻ mặt u ám, không còn tâm trạng mà gắp thức ăn còn người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng tỏ thái độ khác thường, không thèm liếc người đàn ông một cái.
“Ai chà chà, nhà mình ăn cơm rồi à, mọi người cũng không gọi con.” Chàng trai cười sằng sặc nói.
Hà Băng thản nhiên đáp: “Em về làm gì, em không phải người nhà này.”
Lần này cậu Trần cũng không hiểu gì luôn, nhưng anh ta nhìn thấy bầu không khí khác lạ nên cũng không nói tiếng nào.
Chàng trai cà lơ phất phơ tìm một chiếc ghế và ngồi xuống, lấy trong túi ra một lá bùa hộ mệnh, cười giả lả, nói với người phụ nữ trung niên xinh đẹp: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật của mẹ, đây là lá bùa bình an mà con mua cho mẹ.”
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp hơi sửng sốt, lúc này mới nhận lấy.
Người đàn ông trung niên liền giật lấy lá bùa bình an, hừ một tiếng: “Em còn nhận đồ của nó làm gì, nó là đồ ăn cháo đá bát, lúc trước nó có tiền cỡ đó mà còn chưa mua được thứ gì tốt cho em, thứ này nhất định là đồ vỉa hè.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nghe xong cũng cười nói: “Dù sao cũng là con nó mua về, nói gì đi nữa thì nó cũng biết hiếu thuận với em, việc gì phải làm gắt như vậy.”
Chàng trai gật đầu cái rụp, người đàn ông trung niên tức giận quát: “Đều là do em làm hư nó, em cứ nuông chiều nó như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị nó làm liên luỵ.”
Chàng trai cười mỉa nói: “Ba, đừng tức giận nữa, đây là Kiếm Nam Xuân mà con mua cho ba, con biết ba thích uống vị này nhất mà.”
Người đàn ông trung niên thấy chai rượu Kiếm Nam Xuân mà đối phương đưa, sắc mặt mới dịu đi đôi chút, ông ta mỉa mai: “Hôm nay chồn cáo chúc tết gà như vậy chẳng phải có lòng tốt gì cho cam, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Làm gì có chuyện gì chứ, đương nhiên là không có rồi.” Chàng trai xua tay nói.
Người đàn ông trung niên hờ hững nói:
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, nhìn dáng vẻ của con thì rõ ràng là có chuyện rồi, nhanh nói đi.”
Chàng trai lúc này mới ngả bài, nói rõ:
“Đợt này con về, cần gấp 90 tỷ để trả nợ”.
“90 tỷ? Trả nợ.” Người đàn ông trung niên nghe xong gần như tức điên lên, nếu đối phương mượn 90 tỷ, ông ta nhất định sẽ không đưa nhưng đối phương lại còn nói dùng 90 tỷ đó để trả nợ.
Ông ta cũng hiểu được ý tứ trong đó, ông ta có phải đồ ngu đâu mà không hiểu, rõ ràng là con ông ta đang thiếu nợ người khác.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Người đàn ông trung niên sầm mặt chất vấn:
“Đánh bạc thì cứ đánh bạc, tại sao lại đi vay tiền?”
“Con cũng chịu. Lúc đầu thấy thua nhiều quá muốn gỡ lại, kết quả ai ngờ càng đánh càng thua thảm hơn.” Chàng trai bất lực nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.