Cậu Trần thấy đối phương không lên tiếng, trong tiềm thức liền cho rằng Lý Phàm không có chìa khóa xe nên lập tức chế nhạo: “Ha ha, tôi biết anh không có chìa khoá xe, tôi còn tưởng anh lợi hại thế nào kết quả cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Lý Phàm nghe xong chỉ cười và nhìn cậu Trần như đang nhìn một tên ngốc.
Cậu Trần cảm nhận được ánh mắt chế giễu đó của Lý Phàm cuối cùng cũng bộc phát bằng cách khiêu khích Lý Phàm: “Thằng ranh, tao nhìn mày là thấy ngứa mắt, có bản lĩnh thì đánh với tao một trận, ai thua thì cút khỏi đây.”
Anh ta chủ yếu là vì không tìm được cơ hội để đuổi Lý Phàm nên lúc này mới sử dụng hạ sách đó.
Lý Phàm nghe đến đó thì có hơi sửng sốt nhưng không hề e ngại chút nào mà ngược lại còn cảm thấy có phần thú vị, anh đã bỏ qua cho đối phương nào ngờ đối phương lại không tha cho anh.
Nếu đối phương đã chọn cách thức giải quyết mà anh am hiểu nhất thì anh vừa hay có thể cho đối phương được mở rộng tầm mắt.
“Được thôi.” Lý Phàm trả lời một câu dứt khoát.
Mà Hà Băng cũng không ngăn cản, cậu Trần còn không đánh lại cô thì nói gì đến việc làm đối thủ của Lý Phàm nhưng cô vẫn lên tiếng cho có: “Anh đừng có quá đáng.”
Cậu Trần nhếch miệng cười nói: “Không phải là tôi quá đáng mà là thằng ranh này không nể mặt tôi, một khi đã như vậy, tôi sẽ cho anh ta biết sự lợi hại của mình.”
Lý Phàm thấy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604428/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.