Gã đàn ông đầu trọc mặc vest nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta quay đầu lại quát gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm: “Còn đứng ngơ ở đó làm gì, mau đến xin lỗi anh Lý đi.”
Lúc này gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm mới nhận ra anh Lý trong miệng anh trai chính là Lý Phàm, anh ta khó tin nhìn Lý Phàm, đứng sững sờ tại chỗ.
Mặc dù không biết tại sao anh trai lại gọi Lý Phàm là anh Lý, hơn nữa thái độ còn rất lễ phép, nhưng bây giờ trong đầu anh ta chỉ có một ý niệm, đó là phải nghe lời anh trai.
“Anh Lý, tôi…” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm nhất thời không biết nói gì mới tốt, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Tôi biết sai rồi.”
Lý Phàm trợn tròn mắt, nhưng anh cũng biết đối phương vì căng thẳng nên không tìm được từ ngữ thích hợp. Gã đàn ông đầu trọc mặc vest kia đã cho anh mặt mũi rồi, nếu anh cứ tiếp tục truy cứu nữa thì cũng không hay lắm.
Lý Phàm cười nói: “Tôi không phải người nhỏ mọn, các người đứng lên đi.”
Lúc này gã đàn ông đầu trọc mặc vest và gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm mới đứng dậy, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Gã đàn ông chột mắt sững sờ không nói nên lời, trong lòng có hàng vạn câu hỏi muốn hỏi.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest nhìn Lý Phàm đầy hối lỗi, nói: “Rất xin lỗi anh Lý, đã gây rắc rối cho anh rồi.”
Lý Phàm xua tay nói: “Không sao đâu, bây giờ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604418/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.