Giám đốc bảo tàng hơi sững người, sắc mặt của ông ta dần trở nên ngưng trọng, câu nói này của đối phương không phải không có lý, ông ta thấp thoáng có một loại dự cảm không lành, chẳng lẽ đối phương thật sự có chứng cứ sao?
Giám đốc bảo tàng vô thức phản bác: “Đúng, tôi là có tư lợi, nhưng sau khi bức danh họa bị trộm, tôi đã đình chỉ công việc nó một tháng, tôi làm như vậy có thể nói là rất công đạo rồi.”
Tất cả mọi người ở đây sau khi nghe vậy, lại không cho rằng như vậy, phải biết thứ bị mất là bức danh họa, nếu như không phải quan hệ họ hàng, sợ rằng cả đời mãi mãi cũng sẽ không được tuyển dụng, thậm chí có thể bị đòi bồi thường.
Lý Phàm nhắm thẳng vào vấn đề: “Nếu như là người bình thường, ông há không phải trực tiếp sa thải rồi sao?”
Giám đốc bảo tàng vẫn tìm cớ cho mình: “Vậy cũng là chuyện của nhà tôi, có liên quan gì tới cậu, lẽ nào cháu trai tôi làm mất bức danh họa thì tôi trở mặt thành thù hay sao?”
Mọi người sau khi nghe vậy, không có một ai tán đồng với giám đốc bảo tàng, bọn họ ngược lại cảm thấy đối phương quá chột dạ rồi, không có một chút chân thật.
Có điều phần lớn mọi người cũng ít nhiều cho rằng lý luận của Lý Phàm chắc chắn là không có vấn đề, vào lúc này, tất cả mọi người đều bắt đầu nghi ngờ tính chính xác trong lời giám đốc bảo tàng đã nói.
Bọn họ đoán chắc trong lời nói của giám đốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604410/chuong-919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.