🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Lão đại, anh phải báo thù giúp chúng em, không thể bỏ qua cho tên nhóc này!” Những người bị Lý Phàm đánh ngã đang cáo trạng với người đàn ông đầu trọc mặc âu phục, hi vọng hắn ta có thể lấy lại mắt mũi cho bọn họ.

Ngược lại, bọn họ càng muốn nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị đánh chết, một khi Lý Phàm bị đánh chết đi sống lại, oán khí vì bị đánh của bọn họ cũng sẽ tiêu tan đi rất nhiều.
Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục cười lạnh nói: “Yên tâm, tạo sẽ báo thù cho chúng mày!” Đôi mắt của đám đàn em của người đàn ông đầu trọc trọc mặc âu phục toả sáng, bọn họ cũng nghe ra được giọng điệu rõ ràng đang muốn nổi giản của hắn ta, bọn họ biết công phu của lão đại lợi hại đến mức nào.
Xem ra lão đại muốn làm náo động vì bọn họ, bọn họ không khỏi mong đợi, giống như nhìn thấy dáng vẻ bị đánh đi chết lại của Lý Phàm. Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục tháo cà vạt của mình xuống, đồng thời làm nóng người một hồi, hắn ta cười gằn: “Tao có thể trở thành thủ hạ của ngài Thiên, cũng không phải dựa vào kỹ năng giả, mà là bản lĩnh thật sự!”
"Vậy anh hay đem công phu của mình lấy ra để tôi mở mang tầm mắt một chút đi!” Lý Phàm chậm rãi nói.
Sau khi người đàn ông đầu trọc mặc âu phục nghe thấy cậu ấy, hắn ta gần như bị chọc giận, cũng sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn phách lối như thế, ánh mắt hắn ta hiện lên một tia lạnh lẽo, quả quyết đánh một quyền tới.
Trước đó hắn ta có học qua tán thủ mấy năm, sau đó đến bơi lội, cũng luyện thành một thân với phương thức xuất chiêu tàn nhẫn. Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục ra tay gần như bá đạo và tàn nhẫn, cho dù không đánh trúng người cũng đủ để khiến người khác bị doạ sợ.
Những tên đàn em bị đánh sưng mặt kia lập tức vỗ tay nói khoác: "Lão đại uy vũ, lão đại cố lên, đánh tên nhóc này cho tàn phế đi!”
Sau khi người đàn ông đầu trọc mặc âu phục nghe thấy tiếng động viên của đám đàn em của mình, sắc mặt hắn ta hiện lên một tia đắc ý, ở trong mắt hắn ta, Lý Phàm không khác gì với một người đã chết.
Lý Phàm hơi sững sờ, cũng nhận thấy công phu của người đàn ông đầu trọc mặc âu phục không đơn giản, anh không thể không âm thầm sợ hãi thán phục, không hổ là trợ thủ đắc lực được Sở Thiên Trung chọn trúng, quả nhiên là có chút nội tình.
. Mỗi một lần người đàn ông đầu trọc mặc âu phục ra tay thì lại càng thêm tàn nhẫn, gần như khiến người khác không có cách nào để né tránh, Lý Phàm không tiếp tục trốn tránh, mà là lựa chọn cách cứng đối cứng với đối phương.
Nắm đấm của người đàn ông đầu trọc mặc âu phục và Lý Phàm đồng thời đụng vào nhau, nhất thời không khí bộc phát ra một sóng khí, cổ tay người nào đó đột nhiên vang lên tiếng nứt xương răng rắc.
Tất cả mọi người ở đây theo bản năng đều kết luận cánh tay của Lý Phàm chắc chắn đã bị gãy, bọn họ đối với người đàn ông đầu trọc mặc âu phục vô cùng tự tin, bọn họ đã từng nhìn thấy người đàn ông đầu trọc mặc âu phục đánh nát một viên gạch chỉ bằng một quyền.
Trong phương diện nắm đấm, nắm đấm của lão đại chắc chắn sẽ rắn chắc hơn so với nắm đấm của Lý Phàm. Nhưng điều tiếp theo khiến bọn họ không bình tĩnh được nữa, Lý Phàm hoàn toàn không có biểu hiện gì, mà lão đại của bọn họ lại liều mạng ôm cánh tay, dáng vẻ rất thống khổ.
Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục bị đau cắn chặt răng, suýt chút nữa nhịn không được phải hét lên, khi hắn ta nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, hắn ta không ngờ thực lực của Lý Phàm lại mạnh mẽ đến như vậy, kết quả này ngàn vạn lần hắn ta không ngờ đến.
Khi hắn ta nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt không còn vẻ khinh miệt trước đó, mà chỉ còn là hoảng sợ. Hắn ta vô cùng e ngại với Lý Phàm, giống như gặp được ác ma vậy. Những đàn em kia cũng rất trung thành, theo bản năng bọn họ chạy đến bên cạnh người đàn ông đầu trọc mặc âu phục hỏi thăm: “Lão đại, anh
không sao chứ?”
Khi người đàn ông đầu trọc mặc âu phục nghe đến đó, hắn ta tức giận mắng: “Chúng mày nói xem tạo thế này còn có thể không sao à?” Hắn ta gần như tức giận muốn nổ tung, đến lúc này, đám đàn em còn hỏi mấy câu hỏi ngu ngốc.
Sau khi đám đàn em kinh ngạc mất mấy giây, mới nhận ra rằng mình nói sai, bọn họ vội vàng nói xin lỗi với người đàn ông đầu trọc mặc âu phục: Lão đại, tại bọn em!”
"Được rồi, đừng có ở đây nói hươu nói vượn với tao!” Người đàn ông đầu trọc mặc âu phục tức giận nhìn thoáng qua, đồng thời hắn ta đánh giá Lý Phàm từ trên xuống dưới, ném đi mặt mũi lớn như vậy, trong lòng hắn ta cực kỳ khó chịu, quyết tâm phải cho Lý Phàm một bài học.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.