🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, Lý Phàm được đưa đến một căn phòng, trong căn phòng có gậy cảnh sát, bao gồm cả còng tay, gần như là có đầy đủ hết mọi thứ.
Sau khi nhìn thấy cái được gọi là phòng nghỉ, Lý Phàm cười nói: “Nghỉ ngơi ở đây, có thể nghỉ ngơi tốt được
à?"

Mà đúng lúc này Tô Xướng giữ cửa khóa lại không cho Hà Băng đi vào, sau khi Hà Băng nhìn thấy tình cảnh bên trong, cô ta nhíu mày, trong nháy mắt liền hiểu có chuyện gì.
Mỗi một lần mà Tô Xướng không vừa mắt ai thì đều sẽ dẫn người khác đến đây mà trừng trị một trận thật độc ác, mà người bị bắt lại đều rất thê thảm.
Cô ta không ngờ tới là Tô Xướng lại dẫn người đến đây, cái này khiến cho cô ta không khỏi tức giận, tốt xấu gì thì cô ta cũng có mặt ở đây, đối phương lại làm ra chuyện như vậy, không phải là tự cho mình là đúng à.
Hà Băng nghiến chặt hàm răng, cô theo bản năng lấy điện thoại ra gọi điện thoại chuẩn bị cáo trạng với ba của Tô Xưởng, trong điện thoại, ba của Tô Xướng trả lời rất khách khí, cũng đảm bảo là sẽ xử lý nghiêm túc chuyện này.
Hiện tại Hà Băng cũng không biết phải ngăn cản Tô Xướng như thế nào, cô ta chỉ biết là Tô Xướng sợ nhất chính là ba mẹ của mình, cho nên cô ta mới có thể gọi cho ba của Tô Xướng một cuộc điện thoại.
Ba của Tô Xướng được xem như là người quản lý cục cảnh sát này, ông ta cách cục cảnh sát rất gần, sau khi ông ta nghe nói chuyện này thì vội vàng chạy đến đây, ông ta cũng không phải là vì đến đây để dạy dỗ con mình mà là vì thiên vị con trai mình.
Dù sao thì con trai xảy ra chuyện, người làm ba như ông ta cũng phải có trách nhiệm, ngược lại nếu như ông ta không đứng ra xử lý thì chắc chắn sẽ có người khác đến xử lý. Nếu như mình đến xử lý, nói không chừng còn
có thể đè xuống chuyện này.
Hà Băng có làm như thế nào cũng không nghĩ tới ba con Tô Xướng lại bao che lẫn nhau, cô ta làm như vậy chẳng những không giúp đỡ được gì cho Lý Phàm, ngược lại còn gián tiếp cổ vũ cho sự hiếu thắng của Tô Xướng.
Tô Xướng lấy một cái dây xích sắt ra, bỗng nhiên kéo một cái, lạnh giọng nói: “Thằng nhóc kia, mày ở đây nghỉ ngơi, có thể hưởng thụ được một quá trình không bình thường, mày có muốn thử một lần không?”
“Vậy anh đã từng thử chưa?” Lý Phàm hỏi ngược lại.
Tô Xướng âm dương quái khí nói: “Đương nhiên phòng nghỉ này là để cho mày dùng rồi, mà không phải là cho tao dùng”
“Xem ra là anh chưa từng dùng thử, vậy thì anh tự mình hưởng thụ lần đầu tiên đi” Lý Phàm nhắm mắt lại, đổi phương chơi trò này với anh không khỏi quá ngây thơ rồi, những việc thường xuyên rơi vào cạm bẫy, đối với anh
mà nói chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày.
Cho dù ngày hôm nay bị người ta ám sát, anh cũng không vì đó mà thay đổi, anh không có bất cứ sự sợ hãi nào.
Sau khi Tô Xướng nghe nói đến đó, bắp thịt trên mặt bỗng nhiên khẽ giật một cái, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn dám đắc ý như thế, cái này căn bản là không đặt anh ta vào trong mắt.
“Để cho nó nếm thử 108 loại trừng phạt tuyệt vọng đi” Tô Xướng âm tàn cười một tiếng, 108 loại trừng phạt tuyệt vọng này là do anh ta đã nghiên cứu đưa ra, cho dù là bất cứ ai đến, cuối cùng rồi cũng phải gọi anh ta là ba, là ông nội.
Những tên cấp dưới đó hiển nhiên đã làm chuyện này rất nhiều lần, bọn họ lộ ra nụ cười âm hiểm, sau đó bắt đầu đi đến gần Lý Phàm.
Đương nhiên là Lý Phàm không đưa tay chịu trói, lúc Tô Xướng chuẩn bị dùng dây xích sắt buộc Lý Phàm lại, Lý Phàm trực tiếp nắm lấy sợi dây xích, Tô Xướng còn chưa kịp phản ứng, dây xích đã bị Lý Phàm túm đi.

Sau khi Tô Xướng nhìn thấy nụ cười đùa cợt của Lý Phàm, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, anh ta lùi về phía sau mấy bước theo bản năng. Lý Phàm trực tiếp vung sợi dây xích qua một cái, vừa vặn dừng ở trên cổ của Tô Xướng.
Tô Xướng bị đau vội vàng tránh khỏi sợi dây xích, nhưng mà không có tác dụng gì hết, Tô Xướng dùng khí lực lớn nhất để quát lên: “Bọn mày còn đứng đó ngớ người cái gì nữa, còn đứng ngây ra đó làm cái gì, nhanh chóng
đến ngăn cản nó lại cho tao” Mấy tên cấp dưới đều ngơ ngác, Tô Xướng bại trận như thế này làm cho bọn họ cạn lời, bọn họ không ngờ tới
là Tô Xướng bị người ta kiểm soát nhanh như thế.
Lúc này, bọn họ mới đi đối phó với Lý Phàm, một cái tay của Lý Phàm nắm lấy sợi dây xích sắt, một cánh tay khác thì ngăn cản đòn tấn công của mấy người còn lại.
Bởi vì tấm kính đã bị che lại cho nên Hà Băng không nhìn thấy được cảnh tượng ở bên trong, trong lòng của cô ta vô cùng lo lắng, nếu như làm lớn chuyện này thì phiền phức rồi.
Chủ yếu là cô ta lo lắng Tô Xướng ra tay không biết nặng không biết nhẹ, là một người cảnh sát chính nghĩa, cô ta không hy vọng Lý Phàm sẽ bị thương, cô ta chỉ nghe thấy tiếng kêu rên không ngừng phát ra ở bên trong. Cô ta lập tức thở dài, mặc dù Lý Phàm có sát chiều, nhưng mà dù sao thì hai tay cũng không đánh lại bốn tay. Mà lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, Hà Băng tưởng rằng là Tô Xướng đi ra, cô ta vô thức muốn trách móc đối phương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.