Nam cảnh sát cao lớn kia nói xong, khuôn mặt tỏ ra thái độ mình đã biết tỏng mọi chuyện từ lâu. Lý Phàm thấy vậy, lắc đầu không nói gì, anh không thể không bái phục não của đối phương đúng là to thật.
“Tùy anh muốn nói thế nào thì nói” Lý Phàm nói rất thờ ơ.
Nam cảnh sát cao lớn kia hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Sao thế, bây giờ cậu không nói được gì nữa rồi đúng không, tôi thấy nhất định là tôi đã nói trúng tim đen của cậu rồi” Nữ cảnh sát xinh đẹp kia có vẻ không chịu nổi nữa, không buồn tức giận nhìn về phía đối phương: “Tô Xướng, không có chứng cứ xác thực thì anh đừng tùy tiện vu oan cho người khác”
Mặc dù chuyện Lý Phàm có nói thật hay không vẫn còn nghi ngờ nhưng lúc này cô ta chưa có chứng cứ gì cả, nhỡ đâu Lý Phàm có lòng tốt thì sao. Nếu như cô ta cứ nghi ngờ Lý Phàm, không phải khiến đối phương cảm thấy đau lòng sao?
“Cô Hà Băng, cô nói đúng, là tôi đã quá vội vàng” Nam cảnh sát cao lớn tên Tô Xướng kia lập tức mỉm cười, xát qua xát lại hai tay với nhau. Hà Băng lại có vẻ khó chịu với thái độ nịnh nọt này, như thế này không những quả chiếu lệ mà còn phù phiếm.
“Báo cáo, chúng tôi phát hiện một cành cây dính máu bên trên có dấu vân tay có lẽ là một chứng cứ, hay là đem về kiểm tra thử?” Đột nhiên cấp dưới của Tô Xướng chạy tới báo cáo.
“Nói không chừng là vân tay của cái thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604352/chuong-861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.