🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đám đông định nhắc nhở Lý Phàm nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cô gái Tây Vực kia, tất cả đều lập tức im miệng.
Đúng lúc cô gái Tây Vực kia định đâm, Lý Phàm tự nhiên cong người xuống, khuôn mặt cô gái Tây Vực kia biến sắc, lúc này cô ta mới vội vàng thu dao lại, tất cả diễn ra vô cùng nhanh chóng, giống như được hoàn thành

chỉ trong một giây.
Lý Phàm nhặt chiếc điện thoại lên trả cho cô gái Tây Vực, mỉm cười rồi nói: “Cô cầm lấy này”
Cô gái Tây Vực kia hơi bất ngờ, hóa ra đối phương muốn nhặt điện thoại cho cô ta, cô ta suy nghĩ một lát, nhất thời chưa đưa được ra quyết định.
“Được rồi, tôi phải đi đây” Lý Phàm mỉm cười, rồi quay người đi. Cô gái Tây Vực kia theo bản năng chạy tới bên cạnh Lý Phàm, nói: "Tôi vẫn chưa biết tên anh là gì, tôi tên Trúc Hoa Nguyệt
“Lý Phàm”
Lý Phàm nói xong, anh nhìn về phía Trúc Hoa Nguyệt: “Vì sao bọn họ lại đuổi theo cô?”
“Bọn họ cứ nhìn tôi chằm chằm và cứ đi sau theo dõi tôi.” “Hóa ra là như vậy, có thể là đám người đó thấy sắc nên mới nổi lên ý đồ đó? Sau khi Lý Phàm nghe xong, cũng hiểu được đại khái mọi chuyện. Tự nhiên Trúc Hoa Nguyệt nhìn thấy người đàn ông áo đen đứng cách đó không xa, hình như đang thúc giục gì đó.
“Xin lỗi nhé” Đột nhiên Trúc Hoa Nguyệt lấy từ trong tay ra một cái bình nhỏ rồi lập tức đổ hết lên người Lý Phàm. Lý Phàm hơi bất ngờ, anh tránh đi theo bản năng nhưng cánh tay vẫn dính một chút cái thứ chất lỏng nhớt nhớt màu xanh kia. Thứ chất lỏng này bắt đầu ăn mòn cánh tay của Lý Phàm, phần da bên ngoài trông như một lớp vảy.
Lý Phàm nhìn đối phương, không nói gì cả, Trúc Hoa Nguyệt thờ ơ nói: “Xin lỗi nhé, tôi cũng chỉ là làm theo ý của người khác, đây là độc cổ của Tây Vực chúng tôi, trong một canh giờ, anh sẽ trúng độc và mất mạng” “Một canh giờ, nhanh như vậy sao, ghê gớm quá, cũng ngang với Miêu Cương rồi” Lý Phàm cười rồi nói.
Trúc Hoa Nguyệt xoa đầu, nếu đổi lại là người khác, trong lòng nhất định rất hốt hoảng, còn thái độ của Lý
Phàm lại vô cùng lạc quan. Đúng lúc đó, Trúc Hoa Nguyệt nhìn về phía đằng xa, người đàn ông áo đen kia bỗng nhiên cầm súng lên nhắm thẳng vào một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây Vực.
“Pằng” một tiếng, người đàn ông trung niên mặc đồ Tây Vực kia ngã xuống đất, Trúc Hoa Nguyệt trợn tròn hai mắt, trong lòng hốt hoảng, suýt chút nữa thì ngất đi.
Lý Phàm vội vàng đỡ lấy đối phương, anh nhanh chóng xác định được hướng phát ra tiếng súng. “Không ngờ bọn chúng lại làm trái với những gì đã cam kết” Trúc Hoa Nguyệt nghiến răng.
Đúng vào lúc này, người đàn ông mặc áo đen lại chĩa mũi súng nhắm thẳng vào người Trúc Hoa Nguyệt. Lý Phàm ngẩn người ra một lát, chuyện gì thế này, định giết người diệt khẩu sao?

Lý Phàm không biết rốt cuộc người đàn ông áo đen và Trúc Hoa Nguyệt có mối quan hệ gì với nhau nhưng anh có thể nhìn ra được Trúc Hoa Nguyệt đã bị lợi dụng. Lúc người đàn ông áo đen kia bóp cò, Lý Phàm bắt đầu hành động, tốc độ của anh rất nhanh, anh nhanh chóng lao sang, Trúc Hoa Nguyệt tránh được một pha tấn công chí mạng.
Lúc Trúc Hoa Nguyệt ngẩng đầu lên, cô ta phát hiện ra tay của Lý Phàm đang để ở ngay ngực mình, khuôn mặt cô ta lập tức đỏ ửng hơi tức giận nhìn về phía Lý Phàm.
Theo bản năng, cô ta nghĩ rằng Lý Phàm đang giở trò lưu manh, cô ta định giơ tay lên tát cho anh một cái bạt tai.
“Cô đừng làm loạn” Lúc này Lý Phàm mới biết tay mình đang để vị trí hơi nhạy cảm, anh nhìn Trúc Hoa Nguyệt xin lỗi rồi ngồi dậy.
Trúc Hoa Nguyệt hơi ngẩn người ra, chẳng lẽ đối phương đang bảo vệ cô ta sao? Tâm trạng cô ta vô cùng phức tạp, suýt chút nữa cô ta đã hại chết đối phương, vậy mà đối phương lại bảo vệ cho cô ta. Nếu Trúc Hoa
Nguyệt không cảm động thì đúng là một chuyện lạ.
Chẳng bao lâu sau Lý Phàm đã xác định được cụ thể vị trí của người áo đen kia, sau khi người áo đen kia cảm nhận được ánh mắt của Lý Phàm, cả người anh lập tức rùng mình sợ hãi.
Nếu như Trúc Hoa Nguyệt là dê, vậy thì anh ta nhất định là thú dữ và Lý Phàm chính là người thợ săn sẽ khống chế anh ta. Trong lòng anh ta có một dự cảm không lành và suy nghĩ đầu tiên chính là phải làm sao để nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đương nhiên Lý Phàm sẽ không cho người áo đen kia cơ hội đó, anh tiện tay nhặt một cành cây lên, cành cây giống như viên đạn, nhẹ nhàng xuyên qua cánh tay của người anh ta. Người áo đen kêu lên một tiếng thảm thiết, cố gắng dùng hết sức lực để tháo chạy, anh ta không ngờ Lý
Phàm lại lợi hại như vậy, kết quả thế này làm anh ta vô cùng bất ngờ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.