Sau khi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Lý Phàm vô thức bắt đầu giả bộ ngủ say, sau đó trong phòng bệnh vang lên tiếng giày cao gót.
“Đừng giả bộ đang ngủ nữa, ai giả vờ ngủ tôi nhìn một cái là biết ngay, anh không lừa được tôi đâu? Một giọng nữ thanh thoát vang lên có chút trêu chọc.
Lý Phàm hơi ngây người, không đúng, đây không phải là giọng của Hầu Đức Dương. Khi anh mở mắt ra sửng sốt vì trước mắt mình là một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, dù vậy nhưng lại giống như một nàng tiên thánh
thiện.
Người phụ nữ này buộc tóc đuôi ngựa năng động gọn gàng, đôi mắt rất sáng, khóe mắt có một nốt ruồi, cao khoảng một mét bảy mươi, thân hình quyến rũ và đeo cặp kính màu hồng.
Ánh mắt cộng thêm vóc dáng đó như thể là sự thuần khiết hòa lẫn cám dỗ, đặc biệt là chiếc áo khoác trắng kia. Lúc này anh mới hiểu sự cám dỗ của y tá như thế nào, quả nhiên là thật.
Lý Phàm dám khẳng định rằng người phụ nữ này nếu không đeo kính sẽ còn đẹp hơn.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi” Lý Phàm bắt đầu cảm kích, tuy rằng không phải là Hầu Đức Dương, nhưng chí ít cô ta cũng đã cứu mình một mạng.
“Chuyện nhỏ mà thôi, ông nội tôi bào tôi tới đây” Cô nói nhỏ nhẹ. “Cô là cháu gái của Hầu Đức Dương sao?” Lý Phàm kinh ngạc, không ngờ ông ta lại có một cô cháu gái xinh
đẹp như vậy, sau đó anh lắc đầu ngay, mình đang nghĩ gì thế này?
“Đúng vậy, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604335/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.