Phải biết rằng cho dù là Sở Trung Thiên thì cũng phải kính cẩn lễ phép trước Lý Phàm, nếu ngài Thiên là cấp dưới của Lý Phàm thì còn kém không nhiều lắm, huống chi ngài Thiên đúng là cấp dưới của Lý Phàm.
Nếu để ngài Thiên nghe được những lời này, có lẽ anh ta nhất định sẽ bị trách phạt vì xử lý không đúng mực. "Anh Bưu, anh nói có đúng hay không nào" Tông Tuấn Viễn dùng sức ám chỉ, cũng đưa cho Bưu một số tiền, nói: "Anh Bưu, làm phiền anh"
Sắc mặt Bưu trầm xuống, anh ta hối hận vì sao mình không mang một cái đao lại đây, nếu anh ta mang đạo đến đây, anh ta nhất định sẽ chém cho đầu đối phương nở hoa mới yên được.
Chính mày muốn tới công chuyện thì cũng đừng kéo tao xuống nước cùng. Tông Tuấn Viễn nhìn thấy anh Bưu không nói lời nào, nghĩ rằng đối phương cam chịu, anh ta bèn trêu tức nói: "Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu với tao, sau đó cút đi, tao sẽ không chấp nhặt với mày, nếu không thì mày chờ bị đánh gãy chân đi."
Lý Phàm như cười như không hỏi: "Ai tới đánh gãy?" "Đương nhiên là anh Bưu của tao" Tông Tuấn Viễn mạnh mẽ ôm Bưu, nói.
Bưu nghe vậy thì người lập tức toát mồ hôi lạnh, anh ta lạnh lùng nhìn Tông Tuấn Viễn rồi đẩy Tông Tuấn Viễn ra xa.
"Anh Lý, tôi không biết là anh, nếu tôi biết là anh thì tôi tuyệt đối không nhúng tay, người này làm nhục anh Lý, tôi sẽ xử phạt anh ta."
Rốt cuộc Bưu không thể giữ im lặng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604313/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.