Bưu cũng không rảnh rỗi, anh ta gửi tin nhắn cho những người mà mình khá thân, bảo những người đó đưa thuộc hạ của mình đến trước.
Mà anh Tráng lại chẳng hay biết đầu đuôi tất cả chuyện này, anh ta không biết thanh đao kia đã dừng trên đỉnh đầu mình và nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Bưu vô thức ho khan nói: “Nếu không thì thôi bỏ đi” “Anh Bưu, tôi biết anh mềm lòng, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ xử lý thật tốt mà” Anh Tráng cười nói ha hả.
Bưu trợn trắng mắt, trong lòng chửi má nó, tôi mềm lòng cái rắm, cậu đã từng thấy tôi mềm lòng khi nào chưa? Anh đây là đang giữ mạng cho cậu đấy.
Anh Tráng lạnh lùng nói: "Dọn dẹp đi.” Tức khắc, người của anh Tráng bên ngoài phòng lập tức đuổi hết khách hàng đi, cho dù thiếu một bộ phận khách hàng, nhưng lượng người trong quán bar vẫn đông như cũ.
Bởi vì Liễu Gia Lạc nằm trên sô pha nên những người đó không chú ý trên sô pha còn có một người đang nằm.
“Cho anh một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống cho tôi” Anh Tráng chỉ một đầu ngón tay và nói. “Anh đừng có hối hận” Lý Phàm lạnh lùng nói.
Anh Tráng cứ như nghe được câu chuyện khôi hài nhất thế gian này vậy, anh ta châm chọc: “Trước nay tôi làm ăn chưa từng hối hận”
Lý Phàm quay đầu đi, sắc mặt anh Tráng xanh mét, đây rõ ràng là không cho anh ta mặt mũi, huống chi nhiều người đang nhìn anh ta như vậy.
Anh Tráng cười hung dữ, bảo đàn em mình ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604290/chuong-799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.