"Tôi cũng không có cách nào." Liễu Gia Lạc không biết làm sao cười một tiếng: "Ban đầu tôi bị ép điên rồi, ai biết lại còn nhiều tiền nợ thế"
"Thằng nhãi, mày là ai, ai bảo bọn tao không chính quy? Bọn tao có hẳn công ty đấy." Người đàn ông kia không vui, lấy ra một hợp đồng có dấu chính thức.
"Có phải ý mày là xem thường bọn tao không, nếu xem thường bọn tao, bọn tao cũng không nói nhảm. Đảm bảo cho mày một đấm là liệt nửa người ngay"
Những tên to con khác cũng bắt đầu ồn ào. "Anh à, cậu ta uống nhiều rồi, các anh chớ để ở trong lòng" Liễu Gia Lạc thay Lý Phàm xin lỗi những người đó.
Những người đó đâu nể mặt mũi Liễu Gia Lạc, lại dọa nạt: "Bây giờ không muốn cậu trả một nửa nữa, trả bảy mươi phần trăm đi."
"Cái gì?" Sắc mặt Liễu Gia Lạc thay đổi lớn, ngạc nhiên nói. Đừng nói bảy mươi phần trăm, dù là năm mươi phần trăm, cậu ta cũng không trả nổi. Bây giờ tiền không có, cậu ta chỉ lo trước mắt, quên để lại cho mình đường lui.
"Bớt giở trò, số tiền này cũng không nhỏ, dù thiếu chút, cũng không được." Tên vạm vỡ nghịch dao nói.
"Tôi không có tiền" Liễu Gia Lạc thở dài, nhỏ giọng nói: "Nhưng mấy người có thể cho tôi thêm vài ngày không, ngày mốt tôi trả cho các người."
"Gia hạn cho cậu? Vậy ai gia hạn cho chúng tôi?" Những người đó khịt mũi coi thường, thẳng thắn từ chối yêu cầu.
Liễu Gia Lạc như muốn điên lên, những người này rõ ràng hơi quá đáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604285/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.