Anh Túc vô thức nhớ lại ám chỉ vừa rồi của anh Bưu, anh ta không nhịn được VỖ trán một cái, bây giờ mới hiểu ra ý của anh Bưu. Bưu cũng không muốn liên quan nhiều đến Anh Túc, ngay cả ý nghĩ ngồi chung xe của đối phương về cũng không có, anh ta không muốn dính líu gì đến đối phương.
Anh Túc lặng lẽ thở dài một hơi, chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân.
Sau khi đi dạo ở cửa hàng một lúc, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng không có ở lại lâu, Lý Phàm xách túi quà lớn nhỏ, quan hệ của mấy người cũng vui vẻ hòa thuận.
Anh Lập theo bản năng cười nịnh nọt một tiếng, đi giúp Lý Phàm xách đồ.
Người ở đây đều trợn tròn mắt nhìn. Cậu cả nhà họ Anh sao lại giúp một người bình thường xách hành lý chứ? Đúng là sống bao lâu mới được gặp một lần.
Một chàng trai đẹp trai đi tới, anh ta mặc một bộ đồ nhàn nhã, tay cầm quạt, cười trêu tức: "Đây chẳng
phải là cậu Anh Túc sao, thế nào lại trở thành đàn em rồi của người ta rồi?"
Anh Lập chẳng những không tức giận, mà còn thấy rất vinh hạnh. Kể từ khi biết Lý Phàm và ngài Thiên là bạn bè, đừng bảo xách đồ, cho dù có lau giày cho Lý Phàm, anh ta cũng sẽ không nói hai lời làm ngay.
Ngô Phồn thấy Anh Lập không buồn không bực thì như thấy được vùng đất mới. Trước giờ quan hệ của anh ta với nhà họ Anh không tốt lắm, nên nhân dịp này giễu cợt một phen: "Cậu Anh, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604260/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.