🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Phàm bước từ trong bụi cỏ ra, đi về phía người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tím. Khí thế của người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tím rất mạnh, mạnh đến nỗi Lý Phàm phải thận trọng đối phó. Lý Phàm khẽ cau mày nhìn năm thi thể trước mặt người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tím.
"Chính ông đã giết bọn họ? Cách làm của ông hình như hơi quá đáng thì phải? Chẳng qua bọn họ chỉ chưa hoàn thành nhiệm vụ mà thôi." "Ha ha, chưa hoàn thành nhiệm vụ nên chết, vẫn là nên nói chuyện của chúng ta thôi." Người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tím nhướng mày nghiêng đầu nhìn Lý Phàm, hoàn toàn xem thường anh.
Lý Phàm tùy tiện nhún nhún vai: "Cũng được, vậy thì nói thử xem ai sai khiến các người là được. Nói rõ rồi tôi sẽ tha mạng cho các người."
"Ha ha ha, tha mạng cho chúng tôi sao? Đây chính là lời nói đùa nực cười nhất mà tôi đã từng nghe. Bây giờ chúng tôi là dao thớt, còn cậu chính là con cá. Cậu vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình sao?" Trên mặt người đàn ông vạm vỡ mặc đồ màu tím lộ ra nụ cười trêu tức, như thể ông ta thấy Lý Phàm đến đây chỉ để làm trò mua vui.

Lý Phàm cười lạnh lùng: "Tôi thấy các người mới là cá, vừa lúc tôi có thể đưa các người trở về sông lớn"
Tuy ông già vạm vỡ mặc đồ màu tím không nói gì, nhưng sắc mặt ông ta đã đanh lại, ngược lại một đám tử sĩ áo đen đều kích động, ai cũng muốn quát mắng Lý Phàm.
"Thằng nhóc to gan, mày lại dám nói chuyện với Hầu gia như thế à? Nếu chúng tao nói cho mày biết thân phận của Hầu gia, mày sẽ sợ vỡ mật đấy." "Dám chống đối Hầu gia, mày chỉ còn đường chết. Mày chờ xuống suối vàng đi, chứ ở đó mà đòi lấy mạng của chúng tạo, mày bị thần kinh à?"
"Hầu gia, để chúng tôi ra tay giết chết thằng nhóc điếc không sợ súng này trước. Nếu không để cậu ta miệng phun đầy phân thế kia chỉ khiến Hầu gia tự dưng lại bẩn lỗ tai."
Người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tím được gọi là Hầu gia kia khoát khoát tay, đám tử sĩ mặc áo màu đen kia lập tức im bặt, không dám nói gì nữa.
Trên bến tàu vắng vẻ chỉ còn tiếng gió sông vi vu. Lý Phàm lẳng lặng nhìn vị Hầu gia này, trong lòng đại khái đã biết được thân phận của đối phương.
Hầu gia mỉm cười nhìn về Lý Phàm, cực kỳ khí thể nói: "Thằng nhóc, bây giờ hẳn cậu đã biết được thân phận của tôi rồi nhỉ? Chri cần giết chết thiếu chủ Long Môn bất tài vô dụng như cậu là tôi có thể trở về xin lập công với Đại Long Vương rồi."
"Biết sơ sơ. Thế gia võ lâm, Hầu phủ tử y. Ông được gọi là Hầu gia, hắn đích truyền của nhà họ Hầu nhỉ? Chỉ có điều đây vẫn
là lần đầu tiên tôi biết được Hầu phủ tử y lại trở thành chó săn của Đại Long vương đấy".
Sắc mặt Lý Phàm hơi lạnh lẽo. Lý Phàm không hoàn toàn tin hết lời nói của Hầu gia. Bởi vì khi ông ta nhắc tới Đại Long Vương, vẻ mặt cũng chẳng cung kính gì. Lời này nghe thế nào cũng thấy giống như giấu đầu hở đuôi.
Hầu phủ tử y, chỉ có con cháu nối dòng chính mới có thể mặc đồ màu tím. Chỉ cần con cháu nối dòng chính của Hầu phủ tử y đi ra ngoài, sẽ có vô số người nịnh bợ, nhưng đó cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi.
Hơn nữa từ trước tới nay Đại Long Vương cũng không qua lại thân thiết với người trong võ lâm. Bởi vì cái gọi là cao thủ võ lâm, thật đúng là chẳng ra sao cả. Các cao thủ do Long Môn tự tay bồi dưỡng còn lợi hại hơn mấy cao thủ võ lâm kia nhiều.
"Ha ha ha, nhóc con không ngờ mày cũng nghe được tiếng tăm của bổn Hầu gia đấy. Bây giờ biết sợ rồi chứ gì? Nếu sợ thì hãy ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu ba cái với bổn Hầu gia, nói không chồng đây thấy vui vẻ sẽ tha cho mày một mạng."
Hầu gia đắc ý, có thể khiến cho Thiếu chủ Long Môn quỳ gối với mình, chắc chắn đủ vốn để ông ta khoe khoang cả đời rồi.
Lý Phàm cười chế nhạo lắc đầu: "Tuy trời đã tối, nhưng vẫn chưa tới giờ đi ngủ, ông mơ cái gì? Tôi thấy ông hãy mau quỳ xuống xin tôi tha mạng thì đúng hơn." "Nhóc con, mày can đảm lắm. Thế mà lại dám nhại lại lời nói của tao. Nếu vậy tao đây chỉ đành lấy đầu mày làm banh đá
thôi."
Hầu gia mặc đồ tím, giậm chân bình bịch, nền xi măng nứt toác ra dưới cú cú giẫm chân của ông ta.
Các tiêu chuẩn xây dựng bến tàu vượt xa quy trình xây dựng đường bộ thông thường, phải có khả năng chịu được tần suất
lăn bánh cao của các phương tiện hạng nặng mà không bị hư hại.
Nhưng bây giờ, mặt đường có thể chịu được xe trọng tải lớn mà không bị hư hỏng lại bị rạn nứt dưới cú giẫm chân của Hầu gia.
Hầu gia rất hài lòng với cú giẫm chân của mình, cảm thấy khí thế đã đạt tới đỉnh phong của Hầu gia.
Hầu gia nở nụ cười hài lòng, rất muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Phàm. Nếu Lý Phàm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc Hầu gia sẽ càng thấy sung sướng hơn.
Nhưng Hầu gia đã thất vọng rồi. Lý Phàm bình tĩnh như không, thậm chí còn khinh thường ném thanh kiếm ngắn xuống đất. Vẻ mặt Hầu gia thay đổi, nụ cười tắt ngúm, sắc mặt trở nên lạnh lẽo như nước, nếu vắt mạnh có thể sẽ vắt ra nước.
Hầu gia thấy mình bị Lý Phàm xem thường, bằng chứng tốt nhất chính là thanh kiếm ngắn Lý Phàm vừa ném xuống đất kia. Nếu Lý Phàm tôn trọng Hầu gia, xem ông ta là kẻ địch mạnh thì anh không nên ném thanh kiếm xuống đất. Lý Phàm đúng là đang khinh thường Hầu gia, khinh thường trình độ giả vờ ta đây của ông ta quá kém, vì vậy anh dùng hành động thực tế để dạy Hầu gia làm thế nào để tỏ ra lợi hại.
Lý Phàm ngoắc ngoắc ngón tay với Hầu gia. "Đến đây nào, để tôi xem thử ông - người nối dòng chính đã học được bao nhiêu bản lĩnh của Hầu phủ tử y rồi"
"Thằng nhóc, tao bảo đảm mày sẽ hối hận vì những lời vừa nói ra!" Hầu gia thẹn quá thành giận, cảm thấy toàn thân nóng ran liền tung cú đấm nặng như chì về phía Lý Phàm hòng xả giận. Nắm đấm của Hầu gia cực kỳ dữ tợn, trên các khớp của ngón tay đều có lớp da chai sần dầy cộm. Đó là dấu vết để lại khi Hầu gia luyện Thiết Tuyến Quyền gia truyền. Đây là kết quả của hàng chục năm trời chăm chỉ luyện đánh cát sát, ngâm trong nước thuốc, cuối cùng mới có được lớp da chai sần dầy cộm thế này.
Lớp da chết này có thể khiến cho cú đấm trở nên ác liệt hơn, càng khiến cho lực đấm của Hầu gia không cảm thấy đau đớn, tạo ra hiệu quả chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Cách ra đòn của Thiết Tuyển Quyền rất khác so với các cú đấm thông thường khác. Nó không sử dụng mặt phẳng của năm đấm, mà sử dụng sức đám của phần nhỏ chỗ các khớp giữa hai lòng bàn tay.
Sức đấm của Hầu gia tạo ra tiếng kêu xé gió, càng tiếp thêm sức mạnh cho đòn tấn công của ông ta. Lý Phàm bình tĩnh nhìn đòn đánh tới của Hầu gia, khi cú đấm kia sắp tới gần, cơ thể của Lý Phàm hơi nhúc nhích. Lý Phàm không đỡ cú đấm kia của Hầu gia. Cú đấm kia dữ dội như vậy nếu anh đỡ đòn chẳng khác nào chịu tội. Lý Phàm muốn đánh vào kẽ hở trí mạng từ cú đấm của Hầu gia, nếu Hầu gia không chịu buông tay cứu lấy thì Lý Phàm có
thể lấy mạng của ông ta.
Nhìn thấy chỗ Lý Phàm tấn công, sắc mặt Hầu gia xám ngoét.
Lý Phàm dứt khoát tấn công vào điểm yếu duy nhất trên người Hầu gia, khiến ông ta cảm thấy dường như Lý Phàm rất rành về võ công của Hầu phủ tử y.
Sao thằng nhóc này lại biết kẽ hở của võ công Hầu như tử y. Không thể nào, hơn nữa tên này cũng chỉ là một thiếu chủ bị bỏ rơi của Long Môn mà thôi, càng không thể biết võ công gì mới phải!
Tuy Hầu gia đang lo nghĩ lung tung những động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Hầu gia thu nắm tay lại, lui bước đổi đòn, ông ta thay đổi cách tấn công, một đòn vừa nhanh vừa mạnh đấm thẳng vào cổ họng Lý Phàm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.