Mặt ông Lưu méo mó, đẩy Trần Hiểu Đồng về phía trước.
Chân Trần Hiểu Đồng bị trói, cộng thêm ông Lưu từ phía sau đẩy tới, nhảy hai lần nhưng không giữ được thăng bằng, nên té xuống sàn. Trần Hiểu Đồng té xuống sàn, làm bắp chân bị trầy, máu đang rỉ ra từ bắp chân trắng nõn mảnh mai.
Trần Hiểu Đồng cảm thấy chân mình nóng rát đau đớn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng mím môi, không phát ra một tiếng nào, vì cô sợ mình phát ra tiếng sẽ ảnh hưởng đến Lý Phàm.
Giờ tình thế đang bất lợi, ông Lưu đang chiếm thế thượng phong, nên Trần Hiểu Đồng không muốn trở thành gánh nặng cho Lý Phàm nữa. Thấy Lý Phàm bị trói cả tay chân, Trần Hiểu Đồng thật sự không nghĩ ra cách để anh tự cứu lấy mình. Giờ trong lòng Trần Hiểu Đồng đã hơi tuyệt vọng. Trong lúc tuyệt vọng Trần Hiểu Đồng bỗng mỉm cười, cảm thấy cô có thể chết cùng Lý Phàm cũng là chuyện rất tốt, cô không thể cùng giường với anh, nhưng ít nhất có thể chết cùng anh.
Hai người cùng xuống hoàng tuyền, như vậy kiếp sau cô sẽ được ở bên Lý Phàm, đến lúc đó cô sẽ theo đuổi anh từ nhỏ, kiếp sau nhất định phải để anh làm chồng cô. Nghĩ như vậy, Trần Hiểu Đồng bỗng cảm thấy hơi hạnh phúc. Thấy Trần Hiểu Đồng té xuống sàn, Lý Phàm đỏ mắt nhìn ông Lưu: “Ông làm vậy hơi quá đáng rồi đấy.” Thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng vẻ mặt giận dữ của Lý Phàm, ông Lưu liền đắc ý cười lớn. “Ha ha ha, sao thế? Tôi đẩy ngã người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604218/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.