Mấy thôn dân bị Lý Phàm đánh bị thương thò đầu vào trong quan sát, lúc nhìn thấy bóng dáng anh, bọn họ đều khẽ run lên.
“Sao, sao anh lại không sao, sao anh có thể ra khỏi núi, có phải khoáng đã bảo anh đi tới núi khác đúng không?”
Lý Phàm cười khẩy đứng dậy, sải bước đi ra cửa: “Sao nào, các cậu đang mong tôi không thể ra khỏi núi à? Xem ra lúc nãy tôi đánh hơi nhẹ, nên các cậu chưa hối lỗi sửa sai.”
Mấy thôn dân vội lùi về sau, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. “Không... không phải, không phải, anh hiểu lầm rồi, thấy anh không sao chúng tôi yên tâm lắm” “Đúng đúng, chúng tôi tới đây là vì lo lắng anh có xảy ra chuyện không, nếu anh không sao thì chúng tôi đi trước
Dứt lời, mấy thôn dân định bỏ chạy, lúc nãy bọn họ thật sự bị Lý Phàm đánh thảm hại rồi, nên giờ thấy anh không hề nảy sinh ý định phản kháng.
Lý Phàm hừ lạnh, lạnh lùng nói: “Tôi cho các cậu đi chưa? Lúc này tôi định dạy các cậu một bài học, ai ngờ các cậu tự tìm đến cửa.”
Mấy thôn dân liếc nhìn nhau, mặt đầy đau khổ.
“Anh trai à, chúng tôi... chúng tôi nghĩ lại rồi, chúng tôi thú nhận mọi lỗi lầm mình đã gây ra, mong anh tha thứ, thả chúng tôi đi đi” “Cái đó, chúng tôi còn nhận lỗi nữa, chúng tôi đã thu thập rất nhiều thảo dược, đều là loại hảo hạng mọc hoang dã trên núi, tất cả đều tặng hết cho anh để nhận lỗi.” Mấy thôn dân đồng loạt xin tha với Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604209/chuong-718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.