Sắc mặt anh Càn nhất thời đen như đít nồi.
Đây chắc chắn là một cao thủ, có lẽ cậu ta đã dùng thủ đoạn điểm huyệt từ xa? Chỉ có trình độ phóng nội kình ra ngoài mới có thể thi triển được.
Anh Càn chỉ luyện võ công ngoại gia, nên giờ trong lòng đã có suy nghĩ muốn chạy trốn, đối mặt với thực lực chênh lệch một trời một vực này, anh Càn đã không còn dũng khí để chiến đấu.
Nếu thật sự có dũng khí, anh Càn không chỉ chiếm ngọn núi này để xưng vương.
Anh Càn vừa lùi vừa quát hai tên đàn em cầm súng săn bên cạnh: “Hai cậu nổ súng đi, mau bắn đi!”
Hai tên đàn em cầm súng săn hơi do dự, vì trước mặt đều là người bên mình. Nếu nổ súng, chưa chắc Lý Phàm đã bị bắn trúng, nhưng chắc chắn người bên mình sẽ bị bắn trúng. Đàn em phía trước nghe anh Càn kêu nổ súng, thì nhanh chóng tản ra hai bên, còn mấy người ở giữa thì dứt khoát nằm sấp xuống đất để nhường tầm nhìn bắn súng. Tầm nhìn của hai tên đàn em cầm súng nhất thời trống trải, mắt bọn họ thoáng qua tia lạnh lẽo, cùng bóp cò. Súng săn Ngũ Liên Phát phát ra tiếng đoàng đoàng, hai người một lần bắn hết năm phát đạn. Vô số đạn chì nhỏ trong súng săn bay ra ngoài, lít nha lít nhất bay về phía Lý Phàm. Đạn chì nhỏ không có tính sát thương cao, nhưng thắng ở số lượng nhiều, nếu trúng, chắc chắn sẽ bị bắn đến thương tích đầy mình. Vẻ mặt Lý Phàm vô cùng bình tĩnh, như thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604207/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.