Tuy ngoài miệng Triệu Minh Dương nói rất hay, chân cũng đã lùi ra sau. “Vậy anh cứ đi thử xem, xem thử các anh có thể đi ra ngoài không, dạo gần đây đang huấn luyện bảo vệ trong công ty, nếu không tôi bảo bọn họ xem việc bắt giữa các anh trở thành huấn luyện, chắc là sẽ rất thú vị”
Lý Phàm nói xong cảm thấy bản thân anh giống như một người nổi bật cao lớn, đến cả lúc đánh nhau cũng không quên chăm sóc cho bảo vệ của công ty, cho bọn họ có cơ hội huấn luyện thực chiến.
“Lý Phàm, ba của tôi là cảnh sát trưởng! Tất cả sở điều tra ở Hán Thành đều là cấp dưới của ba tôi! Nếu anh không cho chúng tôi đi thì chính là đang giam giữ người phi pháp, ba tôi sẽ xử lý anh.”
Triệu Minh Dương rơi vào đường cùng đành mang danh tiếng của ba ra.
Nếu bình thường, Triệu Minh Dương khinh thường mấy người dùng danh nghĩa của ba mình ra nhất, nhưng bây giờ không dùng không được, dù sao đàn ông không cần chịu thiệt trước mắt, nhất là trước mắt cũng phải phải là thiệt thòi, mà là một cái bẫy rất lớn.
“Xí! Cảnh sát trưởng thì là cái thá gì, anh định chơi ba anh đúng không? Chỉ cần ba của anh bao che cho anh, hậu quả sẽ rất thê thảm” Lý Phàm không thèm để ý nói.
Triệu Minh Dương tức muốn méo mũi, mắt lóe lên vẻ hung ác, nháy mắt ra hiệu với hai đồng đội: “Xông ra ngoài!” Triệu Minh Dương dẫn đầu múa may dao găm, xông ra ngoài cửa, Lý Phàm nhấc chân đá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604195/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.