🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặt Huyền Vũ nóng lên, cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, vừa rồi còn kêu gào báo thù vì Long Ba, Long Hạo Thiên, kết quả thù còn chưa báo đã bị đánh vào mặt rồi.
Thực lực của Lý Phàm này quá mạnh, Huyền Vũ tự nhận mình không đủ năng lực đánh thắng anh, trừ phi dùng thứ kia! Nỗi tức giận trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ, Huyền Vũ nghiến chặt răng, quyết định trước tiên bày ra vẻ yếu thế, đánh lạc hướng Lý Phàm đã. "Anh Lý quả là lợi hại, Huyền Vũ tôi xin phục, mong anh Lý tha cho tôi!"
Lý Phàm cười mỉa mai, buông tay Huyền Vũ ra, khinh thường vỗ vào gương mặt đỏ bừng của Huyền Vũ.

"Anh cũng rất biết mình biết ta đấy, vừa rồi không phải anh rất ngông cuồng sao, sức ngông cuồng đi đâu cả rồi. Tôi chỉ vừa mới làm nóng người mà anh đã cầu xin tha rồi"
Cố Thiệu Dũng ở một bên gấp đến độ tròng mắt đều đỏ rồi, nãy vừa mới tự an ủi bản thân, cho là Huyền Vũ còn chưa có ra tuyệt chiêu. Vậy mà chỉ một cái chớp mắt, Huyền Vũ lại trực tiếp xin tha. Tính thể trái ngược này làm cho Cố Thiệu Dũng có chút không tiếp nhận được. "Anh Huyền Vũ, sao anh có thể cầu xin tha thứ được!"
"Mẹ kiếp! Ông đây không xin tha thì chẳng lẽ phải chịu đánh chết à! Anh Lý đây lợi hại thế nào ông không thấy sao. Cho dù ông đây có dùng lực Hồng Hoang cũng không phải là đối thủ của anh Lý. Nếu không thì ông tới đánh một trận với anh Lý đi!" Huyền Vũ cao giọng gầm thét.
Trong lòng Cổ Thiệu Dũng run lên, đột nhiên cảm thấy lần này làm người dẫn đường có chút sai lầm.
Cổ Thiệu Dũng tuy hoảng loạn vô cùng cũng vẫn cứng rắn nặn ra vẻ tươi cười, lúng túng nhìn Lý Phàm nói: "Cháu rể, bác chỉ là người dẫn đường cho anh ta thôi, mọi việc đều không liên quan đến bác, bác cũng là bất đắc dĩ"
Cố Thiệu Dũng vừa nói vừa lui về sau, đúng là không có dũng khí tiếp tục đứng ở chỗ này.
Huyền Vũ cũng xin tha rồi, Lý Phàm rảnh tay nhất định sẽ xử lý đến mình, đối với điểm này thì Cố Thiệu Dũng hoàn toàn khẳng định.
Lý Phàm cười mỉa mai nhìn Cố Thiệu Dũng đang lui lại phía sau: "Bác cả, bác đừng đi vội thế, cháu còn chuyện muốn nói rõ ràng với bác nữa, giữa chúng ta còn không ít sổ sách chưa tỉnh đầu. Hôm nay vừa hay gặp, chúng ta cùng nhau giải quyết luôn một thể đi."
Huyền Vũ thấy Lý Phàm đã không chú ý tới mình nữa thì cười thầm trong lòng. Đúng là cơ hội trời cho, có con lợn ngốc Cố Thiệu Dũng này thu hút sự chú ý của Lý Phàm quả là không tệ, lần này có thể ám khí xử lý Lý Phàm rồi! Tay phải Huyền Vũ bị phế, hoàn toàn không cử động được, lúc này chỉ có thể dùng tay trái sờ về bên hông.
Một cái hộp tròn nhỏ được tay trái của Huyền Vũ lặng lẽ rút từ bên hông ra, cảm nhận được cái lạnh buốt từ cái hộp, Huyền Vũ cảm thấy ngày chết của Lý Phàm đã tới rồi.
Ngón tay ấn dưới đáy hộp một cái, âm thanh tạch tạch nhỏ xíu phát ra, rất nhiều chiếc kim nhỏ như mảnh nhỏ, đen nhánh bắn ra ngoài.
Đây là ám khí giả cổ do chính tay Huyền Vũ thiết kế.
Mặc dù là bắt chước kiểu cô, nhưng dùng nhiều loại công nghệ cao tiên tiến nhất, bắn ra trong khoảng cách gần thì uy lực còn mạnh hơn súng ống nhiều.
Với cả trên đầu những chiếc kim ngắn kia đều dính kịch độc, chỉ cần cứa vào da một chút là sẽ đưa người ta vào chỗ chết. Ha ha, Lý Phàm, mày ngồi đó mà chờ chết đi! Đây chính là ám khí có thể phá vỡ áo chống đạn! Có phòng bị thì mày cũng không phòng nổi, huống chi bây giờ mày vốn không có đề phòng. Lần này mày chắc chắn phải chết! Huyền Vũ tao cũng không phải dễ đối phó đâu! Trong lòng Huyền Vũ dương dương
tự đắc nghĩ.
Vào lúc Huyền Vũ âm thầm đắc ý, những chiếc kim ngắn mảnh nhỏ kia như một chùm sương mù bao phủ về phía Lý Phàm. Lý Phàm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Huyền Vũ, lộ ra một nụ cười, cứ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh vậy.
Trong lòng Huyền Vũ có hơi hồi hộp, nghĩ mãi không rõ vì sao Lý Phàm lại lộ ra nụ cười kia, cảm thấy chính mình có phải hiểu sai ý tứ trong nụ cười của Lý Phàm rồi không.
Nhưng một giây sau, Huyền Vũ liền hiểu ra vì sao Lý Phàm cười như thế. Chỉ thấy hai tay Lý Phàm nhanh chóng vung ra, vô số luồng khí dưới cái vung tay của Lý Phàm đã quét sạch nhưng cây kim châm kia. Luồng khí mạnh mẽ bao phủ, chùm sương kim mảnh nhỏ kia toàn bộ bị tụ lại với nhau, tạo thành một quả cầu trong không trung. Nhìn đám kim mảnh nhỏ kia bị luồng khí cản lại hình thành một quả cầu, tròng mắt Huyền Vũ trợn đến muốn lồi ra. "Cái này... không thể nào! Đây là ám khí có thể phá vỡ áo chống đạn đó, sao mày có thể dễ dàng cản lại như vậy!"
Huyền Vũ nghẹn ngào cất tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Giờ phút này, thậm chí Huyền Vũ còn hoài nghi liệu có phải bản thân xuất hiện ảo giác hay không, bằng không thì sao có thể nhìn thấy cảnh tượng mà chỉ trong phim truyền hình mới có được.
Huyền Vũ thất thần lùi về sau hai bước, nhìn Lý Phàm trước mặt mà cảm thấy hoang mang, cứ như nhìn thấy thần tiên trong mây mù vậy.
"Không thể nào! Rốt cuộc thì mày có thực lực gì! Tuyệt đối không phải là võ giả nội kình đỉnh phong bình thường!" "Nội hình cái gì? Tôi nghe mà chẳng hiểu anh nói cái gì cả, tôi chỉ tùy tiện vung tay hai cái thôi mà." Lý Phàm mỉm cười nói.
Sắc mặt Huyền Vũ thay đổi cực kỳ dữ tợn, điên cuồng gầm thét lên: "Mày bớt nói bậy đi! Có phải mày đã đột phát tới nội kình đỉnh phong không? Mày đừng tưởng như vậy có thể hù dọa được tạo! Tao là người của Long Vương, mày căn bản không giết được tao đâu!"
Lý Phàm cũng chẳng quan tâm nhún vai, cực kỳ tùy ý nói: "Anh thẹn quá hóa giận à? Có điều sao anh dám chắc chắn là tôi không dám giết anh? Cái mạng nhỏ của anh chẳng đáng một xu, giết thì giết thôi chứ ngại cái gì.
Bàn tay nhẹ nhàng vung lên, những chiếc kim mảnh nhỏ bị luồng khí tụ lại trước mặt Lý Phàm bay ngược trở lại.
Kim mảnh nhỏ bay ngược về đột nhiên tán ra, bao phủ quanh người Huyền Vũ. Huyền Vũ nhìn kim mảnh nhỏ hất vào mặt mà trong lòng kinh hãi không thôi, cuống quít lui về sau, muốn vì mình tranh thủ hi vọng sống. Nhưng tốc độ của kim mảnh nhỏ quá nhanh, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với tốc độ của cơ quan trong hộp.
Huyền Vũ không tránh né được.
"Đừng mà! Cầu xin anh đừng giết tôi, nếu không Long Vương sẽ tìm anh báo thù đấy!"
Huyền Vũ khiếp sợ hô hào, nhưng anh ta có kêu to thì cũng không có ý nghĩa gì hết.
Một chùm kim mảnh nhỏ lặng lẽ không một tiếng động đâm vào trong cơ thể của Huyền Vũ. Độc dược vào máu là chết, làm cho Huyền Vũ thấy ngứa ngày cả người. Huyền Vũ biết đây là cảm giác khi độc phát tác. Bịch, Huyền Vũ vừa ngã xuống đất, trong miệng đã phun ra một ngụm máu đen. "Tôi, không cam tâm, Đại Long Vương, sẽ, sẽ.."
Lời trăn trối còn chưa nói xong, Huyền Vũ đã bị kịch độc giết chết, đến lúc chết rồi mà con mắt còn không nhắm lại. Nhìn cảnh tượng bỏ mình thê thảm của Huyền Vũ, cả người Cố Thiệu Dũng run lên bần bật, răng trên răng dưới và vào nhau, tạo ra tiếng lộc cộc.
Ánh mắt Lý Phàm lạnh như băng nhìn về phía Cố Thiệu Dũng, cả người ông ta run rẩy, sau đó đũng quần ướt đẫm, Cổ Thiệu Dũng bị một cái nhìn của Lý Phàm làm cho sợ đến tè cả ra quần.
"Lý Phàm, cháu rể ơi, bác biết sai rồi. Cháu, cháu cho bác một cơ hội đi. Sau này bác tuyệt đối không đối đầu với cháu nữa!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.