🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cho nên những thư họa gia chưa nổi tiếng bình thường đều dùng con dâu khoảng vài trăm nghìn, hơi nổi tiếng phải dùng con dấu hơn triệu, nếu trở thành họa sĩ nổi tiếng cấp thành phố, trong tay ít nhất phải có một con dấu hơn ba mươi triệu cho nở mày nở mặt.
Nếu như trở thành cấp bậc đại sư, nguyên liệu dùng để làm con dấu lại càng phải để ý đến nhiều hơn. - Ít nhất cũng phải là loại xuất sắc trong bốn loại đá nổi tiếng, bây giờ không dễ gì tìm được nguyên liệu của đá Điền Hoàng, ít nhất cũng phải có con dấu thạch Kê Huyết, ngoài ra cũng cần có một ít thạch Phong Môn*, thạch Phù Dung, thạch Lệ Chi* vân vân mới được.
Phong Môn: một nơi sản xuất nguyên liệu đá để làm con dấu.
Thạch Lệ Chi: loại đá ngưng tụ, độ trong suốt cao, trong suốt như pha lê, như thịt lệ chi, ngoài màu trắng ra còn có các màu khác như màu đỏ, đen, vàng.
- Nếu là thư họa gia thích khoe khoang, thích những món mới nổ, cũng nhất định phải thêm một con dấu làm từ Nhã An Lục nữa.

Nhã An Lục có lại lịch bí ẩn, luôn có rất nhiều lời bàn tán về nơi sinh sản ra nó, có người nói là quảng cộng sinh
của quặng kim loại nào đó, nhưng vẫn chưa được xác định.
Tóm lại vì Nhã An Lục có màu sắc thuần, tính chất nhẵn nhụi trong suốt, từ sau khi được khai thác làm con dấu đến giờ, giá cả liên tục tăng cao, giá của con dấu làm từ Nhã An Lục cao cấp đã lên đến mười con số.
Trong nhóm nhà nghệ thuật chọn mua nguyên liệu làm con dấu, Lý Phàm vừa nhìn thoáng qua đã nhìn thấy ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu gặp được ở ngoài cửa trung tâm triển lãm.
Ba nhà nghệ thuật trung niên cũng nhìn thấy Lý Phàm, bây giờ nhìn thấy Lý Phàm và hai người đẹp đi bên cạnh Lý Phàm, ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu đều có hơi khiếp sợ.
Hoảng sợ qua đi, ba nhà nghệ thuật trung niên cảm thấy lần này đi ra ngoài lại không dắt gái đẹp theo đúng là có hơi thiếu sót.
“Nhìn thằng nhóc kia kìa, đi một mình mà còn kéo theo hai cô, đúng là không có liêm sỉ”
“Thói đời ngày nay không còn giống như khi xưa nữa, liêm sỉ đều bị vứt đi hết rồi, cũng chỉ còn mấy người chúng ta là kiên quyết giữ vững tác phong ngày thường của tổ tiên khi xưa thôi.”
“Ừ, nếu bàn về khí tiết thì đúng là mấy người chúng ta coi như vẫn giữ được, chờ đến khi chúng ta cười hạc về trời rồi, chỉ sợ những thứ của tổ tiên đều bị bọn họ phá hủy hết.”
Ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt đầy địch ý, chỉ cây dâu mắng cây
hòe nói.
Lúc ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu lớn tiếng nói, bên cạnh cũng có không ít người cùng chí hướng, đều theo tầm mắt của ba người nhìn về phía Lý Phàm.
Trần Hiểu Đồng cực kỳ bực bội, định mở miệng mói móc lại ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu kia, lại bị Lý Phàm cản lại.
“Chó sủa cô, cô còn định sửa lại nó sao? Cần gì phải so đo với mấy con chó chứ?
Lý Phàm lạnh nhạt nói. Ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu lập tức thay đổi sắc mặt, giận tím mặt nhìn Lý Phàm. “Cậu nói ai là chó? Sao thanh niên bây giờ lại ngông nghênh như thế nhỉ?”
“Đây mà là ngông nghênh gì, rõ ràng là tấn công người khác bằng lời nói, không tôn trọng chúng ta, cũng không tôn trọng nhà nghệ thuật, càng không tôn trọng nghệ thuật!”
“Mọi người xem đi, thanh niên thời nay ăn nói kiểu gì thế, vậy mà lại nói mấy lời như thế với chúng tôi, nói chúng tôi là chó, có còn lương tri và đạo đức không hả?
Ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu trách mắng Lý Phàm, những nhà nghệ thuật không biết tên tuổi
đứng xung quanh cũng cảm thấy có chung kẻ thù.
Thậm chí còn có người tranh thủ để nổi tiếng, còn mở livestream lên, livestream trực tiếp hiện trường.
“Các bạn mạng thân ái, tôi là ông bạn già của mọi người, nhà nghệ thuật nghiên cứu hành vi thân thể con người La Ly La, bây giờ tôi đang ở buổi triển lãm ngọc thạch livestream với mọi người, ba vị tiền bối trong giới nghệ thuật
của chúng tôi đang có xung đột với một cậu thanh niên đẹp trai.
Các bạn, đầu tiên cho mọi người xem chút phúc lợi, cậu thanh niên đẹp trai trong cuộc cãi vã này còn dẫn theo hai cô gái cực kỳ... cực kỳ xinh đẹp, mọi người xem cũng đừng có chảy nước dãi, tôi cũng rất muốn nói với hai cô gái
kia, mau buông cậu thanh niên đẹp trai kia ra, cứ nhào vào người tôi đi này, ha ha ha ha.”
La Lý La nói, nhắm thẳng camera của điện thoại về phía Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng, Cố Họa Y. Phòng livestream lập tức nổ tung, một đống bình luận lướt qua, người xem livestream vô cùng hưng phấn. “Thằng nhóc đó là ai thế, có phúc ghê, làm quá nhân đây ngưỡng mộ chết mất.” “Tôi cũng muốn có hai chị gái như thế làm bạn, cho dù làm kẻ bám đuôi của hai chị gái cũng được.”
“Hâm mộ ghen tị hận, không nói gì nữa, ủng hộ ba nhà nghệ thuật xử lý anh đẹp trai này, vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội.”
“Chắc mấy ông nhà nghệ thuật không có sức chiến đấu gì đâu, La Ly La lên đi, chúng tôi tặng quà cho cậu.”
La Ly La nhìn cơn bão bình luận mà vui vẻ cười không khép được miệng, lần đầu tiên được tương tác nhiệt tình như thế trên mạng xã hội.
Suy nghĩ, La Ly La cảm thấy có nên làm lớn chuyện này ra không, nếu làm lớn chuyện lên thì người xem trong kênh livestream sẽ tăng mạnh nữa.
Vậy thì sẽ có nhiều fans, fans nhiều thì sẽ nổi tiếng, nổi tiếng rồi thì sẽ trở thành nhà nghệ thuật nổi tiếng, vậy thì sẽ có càng nhiều tài nguyên hơn, còn có thể mời những người mẫu xinh đẹp mà lúc trước không mời nổi đến cùng làm nghệ thuật.
Nhìn ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu đang vô cùng tức giận, La Lý La trốn trong góc hô to: “Ba người nói đúng lắm, vì giữ gìn tôn nghiêm nghệ thuật, phải dạy dỗ bọn họ đàng hoàng, để thanh niên thời nay biết nhà nghệ thuật của chúng ta có sức ảnh hưởng lớn đến thế nào.”
Theo âm thanh của La Ly La, ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu lập tức thẳng lưng thẳng eo, cảm thấy được mọi người ủng hộ thì đã đứng vào thế bất bại.
“Các đồng nghiệp, các bạn bè thân mến, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, muốn truyền thừa và phát huy tinh túy văn hóa nghệ thuật của chúng thì phải dạy dỗ những thanh niên này cho tốt, để bọn họ tiếp thu nghệ thuật truyền thống
mới được, đây chính là chuyện lớn liên quan đến tất cả mọi người chúng ta.”
Tề Đức Long, người lớn tuổi nhất trong số ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu cố gắng kích động mọi người xung quanh, muốn được ủng hộ nhiều hơn.
Đám nhà nghệ thuật không ngừng suy nghĩ, đều cảm thấy đây là cơ hội tốt để nâng cao mức độ nổi tiếng.
Những nhà nghệ thuật không biết tên này đã phải vắt hết óc để được nổi tiếng, tham gia đủ loại hoạt động nửa mùa, gia nhập hàng tá hiệp hội dỏm, không dính lên người mười mấy loại danh hiệu thì cũng ngại mà đi chào hỏi người khác.
Nhưng bây giờ tên tuổi của mấy hiệp hội dỉm cũng chẳng lấy le được với ai, nói ra còn bị người ta nhìn như một
thằng ngu, cho nên bọn họ lại bắt đầu dùng đủ mọi cách để lăng xê bản thân, tất cả đều là vì nổi tiếng rồi bán được tranh chữ với giá cao.
“Ông Tề nói đúng lắm, cậu thanh niên, cậu không kính trong ông Tề rồi, bọn họ đều là nhà nghệ thuật già đời có tài năng, đều là cao thủ truyền thừa nghệ thuật cổ điển, sao cậu lại có thể ăn nói như vậy chứ, Vương Tiểu Hổ tôi thật sự không thể nhìn nổi nữa!”
“Ông Vương tránh ra đi, đối phó với mấy người thanh niên này không cần dùng đến ông, tôi là người sáng lập thư pháp bắn mực, là đại sư thư pháp bắn mực, tổng quản lý hiệp hội nghệ thuật người nước H Hồng Hỉ Chính, để tôi dạy dỗ ba người thanh niên này, đầu tiên để tôi chụp tấm hình up lên Facebook, để các fan like ủng hộ hành động anh dũng của tôi.”
“Hồng Hỉ Chính ông tránh ra đi, tôi đang quay video này, bây giờ người ta chuộng úp Tik Tok hơn rồi, không xài Facebook nữa đâu, ông không mua lượt like và bình luận thì không lên nổi hot search đầu, chiêu trò quảng cáo lạc hậu quá rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.